
Nữ Vương Dã Man Của Tổng Giám Đốc
Tác giả: Hạ Tuyết Duyên
Ngày cập nhật: 03:14 22/12/2015
Lượt xem: 134942
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/942 lượt.
giậm chân xuống đất.
“Như vậy có thể đánh bại tôi sao? Thật không may, tôi lại là người càng gặp khó khăn càng trở nên dũng mãnh!” Hạ Nặc Kỳ gắt gỏng nói, sau đó cô lại đứng trước cái cây cạnh ghế, nói lớn: “Ngài cây thân mến, tôi biết với ngài thì tôi là người xa lạ, vì thế nên bây giờ, tôi trịnh trọng giới thiệu với ngài! Tôi tên là Hạ Nặc Kỳ, Hạ trong mùa hạ, Nặc trong nặc ngôn, Kỳ… ừm, Kỳ trong Hạ Nặc Kỳ. Ngài cây à, ngài nhất định phải nhớ tên tôi đấy nhé! Bởi vì… bởi vì tôi rất có thể sẽ trở thành thiên thần hộ mệnh của ngài!”
Hạ Nặc Kỳ cười tinh nghịch, rồi quay người lại nhìn về phía hình bóng màu trắng đang dần đi xa kia. Cô lè lè lưỡi, vừa chạy vừa cười ha hả đến chỗ anh: “Anh nghe thấy rồi chứ? Tôi tên Hạ Nặc Kỳ đấy nhé! Anh nhất định phải nhớ lấy cái tên này, có lẽ trong cuộc đời về sau của anh, cái tên này sẽ trở nên vô cùng quan trọng đấy!”
Lam Tịnh Vũ không nói gì, vẫn giữ nguyên một thái độ lạnh lùng và tiến về phía trước.
“Này, anh có thể đừng kiêu ngạo như vậy được không?”
Hạ Nặc Kỳ có chút thất vọng, sau đó nháy mắt rồi nói: “Tôi vừa mới nghe anh đọc một bài thơ, tôi cũng rất thích đấy!”
Cô không đợi phản ứng của Lam Tịnh Vũ liền đọc những câu thơ đó: “Đi đến nơi đó, những cánh đồng hoa lại nở giữa đồng hoa, mộng cảnh lại hóa mộng cảnh, chúng ta kề vai bước qua bờ sông hoang vắng, ngắm nhìn bầu trời đêm.”
Cô còn chưa đọc xong, Lam Tịnh Vũ đã dừng bước, đứng sững lại, đối diện với cô. Trong ánh mắt dửng dưng của anh ta ánh lên một tia sáng yếu ớt, giọng nói cũng không còn bình tĩnh nữa: “Cô cũng thích bài thơ này sao?” Hà Nặc Kỳ vội vàng gật đầu: “Thích chứ, cực kì thích!”
“Chắc chắn là cô thích nó rồi, nếu không sao lại có thể đọc với tâm trạng như vậy được chứ!” Ánh nắng chiếu rọi lên người Lam Tịnh Vũ, đôi mắt vốn lạnh lùng vô cảm bỗng trở nên ấm áp, “Đây thực sự là một bài thơ khiến người khác thật khó quên.”
Giọng nói của anh khiến người nghe có cảm giác đang đứng trước một bờ biển xanh ngắt, trầm mặc.
“Nếu tôi đọc lại cho anh nghe một lần nữa thì anh có thể đáp ứng một yêu cầu của tôi không?” Hạ Nặc Kỳ nhìn anh không chớp mắt.
Lam Tịnh Vũ nhìn lại cô, rồi không nói gì mà lẳng lặng bước tiếp.
“Chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi!” Hạ Nặc Kỳ vội vàng hét lên, “Tôi chỉ muốn đến trường anh nghe một bài giảng…”
Nói là cô muốn nhưng thực ra là ước muốn của Vân Phi.
Trong nhật ký, Vân Phi viết cô ấy rất muốn ngắm nhìn ánh mắt chăm chú nghe giảng của Lam Tịnh Vũ, nhưng sau chuyện phá quấy ở cuộc thi kịch nói, cô đã bị liệt vào danh sách đen của trường ETON, dù hóa trang thế nào để trà trộn vào trong, đều bị cánh cửa ra vào khép lại một cách vô tình, thậm chí còn bị đuổi đi…
Không đợi Lam Tịnh Vũ trả lời, Hạ Nặc Kỳ lại đọc bài thơ: “Đi đến nơi đó, những cánh đồng hoa lại nở giữa đồng hoa, mộng cảnh lại hóa mộng cảnh, chúng ta kề vai bước qua bờ sông hoang vắng, ngắm nhìn bầu trời đêm”
Hạ Nặc Kỳ vừa đọc, vừa đi đến trước mặt Lam Tịnh Vũ.
Còn Lam Tịnh Vũ thì bất giác dừng lại, ánh mắt của anh đột nhiên trầm tư, cơ hồ như bị một đám mây dày che khuất, đôi mắt lóng lánh như những vì sao đêm đông, phản chiếu ánh sáng mơ hồ huyền ảo.
Khuôn mặt dửng dưng vô cảm lộ ra một chút bi ai, cả người anh bỗng nhiên mềm nhũn, cảm tưởng như chỉ chạm nhẹ vào là vỡ tan.
Đọc xong bài thơ, Hạ Nặc Kỳ từ từ ngắm nhìn một Lam Tịnh Vũ đang chìm trong suy tư, không biết anh ta sẽ nói gì.
Lam Tịnh Vũ không nhìn cô, vẫn cứ bước về phía trước, giọng nói mềm mại theo cơn gió nhẹ nhàng thổi tới tai cô: “Ngày mai, Steven Johson sẽ đến phòng học đa năng trường tôi diễn giảng, cô có thể đi nghe, tôi sẽ nói với chủ tịch hội học sinh, để cô có thể thuận lợi đi vào.” Hạ Nặc Kỳ thấy rất vui, cô nhảy cẫng lên vì sung sướng, vừa cười vừa nói: “Tốt quá rồi!”
Lúc này, một bài hát truyền đến từ xa…
Hiding from the rain and snow,
Trying to forget but I won’t let go,
Looking at a crowded street,
Listening to my own heart beat,
So many people all around the world,
Tell me where do I find someone like you girl.
Ánh nắng giữa buổi trưa nhuộm vàng khuôn mặt của Hạ Nặc Kỳ, khiến cô trở nên đặc biệt thu hút người khác.
Cành cây bị cuốn theo gió phát ra những tiếng xào xạc.
Cô nhẹ nhàng nói với anh: “Tôi hy vọng trong lúc tôi nghe Steven Johson giảng bài thì anh cũng sẽ đến ngồi nghe, cho dù là không cùng một hàng ghế”
Nghe thấy vậy, đôi mắt trong như thủy tinh của Lam Tịnh Vũ bỗng hiện lên một chút ngạc nhiên.
Anh vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ, hàng lông mi dài và cong trên mặt đang rủ xuống như hình chiếc quạt.
Không lâu sau, anh gật đầu đồng ý.
03
Ánh nắng chan hòa chiếu xuống mặt đất, trên bầu trời trong vắt có những đám mây thong thả trôi hờ hững. Trước cửa sổ có một chú chim thân hình bé nhỏ đang run run, bộ lông màu cây gai cũng theo mà lay động.
Mắt trái lại bắt đầu nháy rồi! Tối hôm qua từ lúc lên giường, mắt trái của Hạ Nặc Kỳ nhấp nháy không ngừng, hôm nay vừa dậy, nó thậm chí còn nháy ác liệt hơn.
Người ta nói, mắt phải nháy thì có hạ