The Soda Pop

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hãy Thay Tôi Yêu Anh Ấy

Hãy Thay Tôi Yêu Anh Ấy

Tác giả: Hạ Tuyết Duyên

Ngày cập nhật: 03:14 22/12/2015

Lượt xem: 134947

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/947 lượt.

Tịnh Vũ khá là xuất sắc.”
“Vậy sao?” Mục Dã Tình Xuyên không cho là như vậy, đôi mắt như hoa đào của anh hiện lên cái nhìn giễu cợt, “Dù cho anh ta có xuất sắc, nhưng bây giờ anh ta ở đâu chứ? Theo như tôi biết, anh ta không hề đến nghe giảng, còn kẻ ngốc như cô lại cứ nhớ nhung anh ta, hỏi làm sao anh ta có thể xuất hiện chứ.”
Hạ Nặc Kỳ nghe thấy lời này thì bỗng giật mình, bất giác nắm chặt hai tay, không chịu được mà đảo mắt tìm bóng dáng màu trắng đó trong đám người đông nghịt này.
Lúc trước thì cô chỉ mải quan tâm đến đám đông, không chú ý xem Lam Tịnh Vũ có ở đây không. Nhưng lúc cô mới vào hình như có nhìn thấy anh ấy. Lẽ nào, anh ấy không xuất hiện sao? Cô càng nắm chặt tay, những đầu ngón tay bị ép chặt vào lòng bàn tay, đột nhiên lòng cô thấy hơi đau nhói.
“Đừng lãng phí thời gian tìm kiếm nữa, anh ta không có ở đây đâu.”
Ánh mắt lạnh băng của Mục Dã Tình Xuyên nhìn vẻ mặt nửa bồn chồn nửa chờ đợi của Hạ Nặc Kỳ, rồi cười đắc ý và nói: “Từ bỏ đi, đồ ngốc.”
Trong lòng Hạ Nặc Kỳ thấy phiền muộn, cô không thèm nhìn Mục Dã Tình Xuyên, vẫn cố chấp tìm khắp nơi, tìm hình dáng quen thuộc ấy. Cô tin rằng, chỉ cần nỗ lực đi tìm, anh ta sẽ xuất hiện.
Trong phòng học đa năng rất yên tĩnh. Nội dung bài giảng của Steven Johson cũng rất sinh động, các học sinh đều vừa chăm chú nghe vừa ghi chép, đột nhiên cánh cửa phòng học bật mở, tất cả mọi người đều sững sờ.
“Két… két” Tiếng mở cửa không đến nỗi to, nhưng cũng đủ gây sự chú ý của toàn bộ học sinh có mặt.
“Xin lỗi” Một giọng nói thanh khiết, nhã nhặn như sương mai buổi sớm vang lên ở cửa. Tất cả học sinh đều hạ bút xuống, mọi ánh mắt đều chú ý vào nam sinh toát ra vẻ trầm mặc đó.
Lúc Hạ Nặc Kỳ nhìn về hướng đó, cảm thấy toàn thế giới dường như biến mất, trong mắt cô chỉ có anh. Cô chớp mắt liên hồi, sau khi xác định đấy không phải là mơ, bất giác nở một nụ cười sung sướng.
Dã Mục Tình Xuyên chau mày, liếc Hạ Nặc Kỳ một cái rồi hướng hai con mắt ghen tị về phía người con trai đứng ở cửa, mặt biến sắc.
“Xin lỗi, tôi đến muộn, tôi rất xin lỗi.” Lam Tịnh Vũ mặc một bộ đồ trắng đứng ở giữa cửa, ánh nắng bên ngoài chiếu vào khiến cả người anh bừng lên một màu trắng, anh như một hoàng tử tuấn tú bước ra từ trong truyện tranh, không giống như những người phàm tục tồn tại trên thế giới này, vẻ anh tuấn của anh khiến người ta không thể rời mắt khỏi.
Đúng lúc này, anh cúi đầu nhẹ, hàm ý muốn xin lỗi Steven Johson, mái tóc theo đó mà rủ xuống, che đi đôi mắt sâu thẳm của anh. Dưới sự chiếu rọi của ánh mặt trời, trên từng lọn tóc của anh ánh lên một thứ ánh sáng mê hoặc lòng người, dường như đó là món quà mà thượng đế ban tặng riêng cho anh vậy.
Steven Johson đang giảng bài chăm chú trên bục giảng cũng phải dừng lại một chút hỏi Lam Ưng bằng giọng tiếng Trung lơ lớ: “Vị học sinh này, cậu có biết việc làm gián đoạn bài giảng của người khác là không có lễ phép không?”
Thấy ánh mắt tỏ ý không hài lòng của Steven Johnson, anh khẽ gật đầu, nói: “Em biết hành vi của mình là không lễ phép, em rất xin lỗi. Em không muốn tìm lý do cho việc đến muộn của mình, em chỉ rất hy vọng là mình sẽ không bỏ lỡ những bài giảng đặc sắc của thầy.”
Trong phòng học, những tiếng hoan hô vang lên rào rào, tất cả học sinh nữ đều tỏ vẻ vui mừng!






“Hôm nay là ngày gì mà may mắn vậy? Thật không ngờ, Lam Ưng cũng đến nơi này nghe giảng!”
“Trời ơi, lần đầu tiên con nghe Lam Ưng nói nhiều đến như vậy, hôm nay thật may mắn quá!”
“Bạo Long và Lam Ưng đều đến nghe giảng! Trời ơi, nếu bài giảng này có kéo dài đến thiên trường địa cửu thì con cũng tình nguyện nghe hết.”
“Lam Ưng” Hạ Nặc Kỳ nghe thấy cái tên này, trái tim bỗng đập liên hồi, “Hóa ra Lam Tịnh Vũ chính là Lam Ưng! Ôi, không ngờ Vũ của Vân Phi lại được mọi người trong trường mến mộ như vậy.”
Hạ Nặc Kỳ cảm thấy trong một thời gian rất ngắn, Lam Tịnh Vũ đã đem lại cho cô rất nhiều bất ngờ thú vị.
Steven Johson cười mỉm, sau khi thấy Lam Tịnh Vũ đồng ý, liền dùng tiếng Anh nói một tràng dài. Lần này, thầy giáo MC không dịch nữa.
“Trời ơi, ông ấy hỏi những gì vậy? Mình không hiểu gì cả!” Trái tim Hạ Nặc Kỳ đập không ngừng, nhìn Lam Tịnh Vũ không chớp mắt, không biết anh ấy sẽ giải quyết kiểu gì.
Lam Tịnh Vũ trầm ngâm một chút, sau đó, trả lời câu hỏi của Steven Johson bằng một giọng tiếng Anh chuẩn.
“Ôi, tiếng Anh của Lam Ưng thật tuyệt vời, anh ấy thật lợi hại!” Một cô gái hết lòng ca ngợi Lam Tịnh Vũ.
“Đã nói mà, không ngờ Lam Ưng lại hiểu biết như vậy.”
“Mình càng ngày càng hâm mộ anh ấy rồi” Một vài học sinh khác tán thưởng.
Lúc này, Mục Dã Tình Xuyên ngồi im lặng, đôi môi nhợt nhạt của anh cuối cùng cũng nở một nụ cười như nụ hoa chúm chím sắp nở. Nhưng sau khi Lam Tịnh Vũ trả lời xong câu hỏi của Steven Johson và tìm đúng chỗ ngồi của mình thì bỗng chốc nụ cười đó của anh ta tắt hẳn.
Hạ Nặc Kỳ tuy rằng không hiểu Lam Tịnh Vũ đang nói gì, nhưng khi thấy Steven Johson cười gật đầu và xung quanh ti