Disneyland 1972 Love the old s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hãy Thay Tôi Yêu Anh Ấy

Hãy Thay Tôi Yêu Anh Ấy

Tác giả: Hạ Tuyết Duyên

Ngày cập nhật: 03:14 22/12/2015

Lượt xem: 134943

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/943 lượt.

i, mắt trái nháy thì có tài sản. Như vậy là cô sắp phát tài sao?
Hạ Nặc Kỳ vừa thích thú nghĩ vừa trang điểm, sửa sang lại đầu tóc.
Hôm nay xem ra là một ngày đẹp, cô muốn đến trường ETON nghe bài giảng của vị học giả nổi tiếng Steven Johson kia.
Những trang nhật ký của Vân Phi cũng nhắc tới sự kính trọng dành cho ông ta. Hạ Nặc Kỳ nghĩ, Vân Phi thích thú với Steven Johson như vậy thì Lam Tịnh Vũ cũng sẽ như thế.
Hơn nữa, điều quan trọng là, anh ta đồng ý hôm nay sẽ xuất hiện, cùng với cô nghe bài giảng này, cũng vì thế, Hạ Nặc Kỳ mới trang điểm đặc biệt như vậy, giống như đang đến một cuộc hẹn cực kỳ quan trọng.
Nhưng trong lúc cô đang đầy hứng khởi đến phòng học đa năng của trường ETON, thì một linh cảm không hay bỗng chợt ùa đến, cũng đúng lúc này, mắt trái của cô nháy càng mạnh!
Lẽ nào dưới chân có tiền sao?
Cô thích thú nghĩ, rồi liền cúi xuống tìm, nhưng trên mặt sàn không có lấy một xu lẻ, chứ đừng nói đến là tiền có mệnh giá lớn.
Nghĩ đến tiền mà phát điên mất! Hạ Nặc Kỳ tự cười bản thân.
Cô nắm chặt laptop, hít một hơi thật sâu rồi đi vào phòng học.
Sau khi vào bên trong cô mới phát hiện, phòng học đa năng rộng lớn đã đầy chật người, trừ hàng ghế đầu, chỉ còn lại vài chỗ ở hàng ghế cuối.
“Xem ra người yêu thích Steven Johson khá là nhiều. Nhưng vẫn may, còn một chỗ trống.” Hạ Nặc Kỳ hí hửng cười, đi đến hàng ghế cuối và ngồi xuống. Cùng lúc, chỗ trống bên cạnh cô cũng có người ngồi.
Dường như là một nam sinh mặc bộ đồ đua. Cảm giác bất an lại ùa đến, Hạ Nặc Kỳ vội vàng đưa mắt sang bên cạnh…
“A!” Hạ Nặc Kỳ còn chưa kịp nhìn rõ người ngồi bên cạnh là ai thì một đứa con gái ở gần đó đã kêu lên.
Tiếp đến, thêm một đứa con gái gọi to: “Bạo Long! Đúng là Bạo Long điện hạ của chúng ta rồi!”
Lúc đó, tất cả ánh mắt đều hướng vào vị trí ghế ngồi cạnh Hạ Nặc Kỳ.
“Đúng là Bạo Long rồi! Trời ơi, anh ấy vào lúc nào vậy, sao mình không biết!”
“Mình thật không dám tin Bạo Long lại nghe bài giảng bài với chúng ta.”
“Dường như đang nằm mơ vậy, chúng ta thật hạnh phúc quá!”
Vài đứa con gái vừa nói vừa ôm lấy nhau, kích động đến mức không biết nói năng gì.
Thật là oan gia ngõ hẹp, lại là tên mồm miệng độc địa này! Một luồng khí lạnh từ ngón chân của Hạ Nặc Kỳ phút chốc đi lên đến đỉnh đầu, kích thích não bộ của cô! Cô cảm thấy trước mắt là một vùng màu trắng phau, tựa như sắp ngất vậy.
Cô vội vàng cúi đầu, không muốn nhìn thấy người ở bên cạnh, lòng cầu trời khấn phật: “Mong anh ta đừng nhìn thấy mình… đừng nhìn thấy mình! Đừng nhìn thấy mình!”
Nhưng… thật bất hạnh!
“Theo tôi biết” Một giọng nói quen thuộc bỗng vang lên bên tai cô, “Học sinh này đâu phải ở trường mình.”
Hạ Nặc Kỳ suýt nữa thì ngã từ trên ghế xuống. Cô nhanh chóng quay đầu lại, miệng tươi cười nói: “Nhiều người như vậy, chỉ cần anh không nói, thì không ai chú ý đến một hạt cát như tôi đâu.”
“Cô đến tìm Lam Tịnh Vũ sao?” - Mục Dã Tình Xuyên lườm cô một cái. – “Không phải tôi đã nói với cô, anh chàng đó bị thương nặng sắp chết rồi sao, sao cô còn đến đây quấy rầy?”
Tức quá! Thà không nhắc đến còn hơn.
Nụ cười khiêm nhường của Hạ Nặc Kỳ bỗng biến mất, thay vào đó là một bộ mặt phẫn nộ chằm chằm nhìn vào Mục Dã Tình Xuyên: “Anh còn dám nói sao, anh là tên lừa đảo! Dám nói ra những lời như vậy mà không thấy xấu hổ, hết lần này đến lần khác lừa tôi, thật là đáng ghét! Tiếc là ông trời không giúp anh, hôm qua sau khi tôi từ bệnh viện về, đã gặp một Lam Tịnh Vũ khỏe mạnh, bình an, không bị thương tích gì rồi, còn hôm nay cũng là ngày tôi hẹn anh ấy đi nghe giảng của Steven Johson đấy! Dừng lại đi, không phải trong lòng anh đang ghen tị đấy chứ? Không có việc gì sao mà lại đi rủa người khác sắp chết?”
Nói xong, Hạ Nặc Kỳ cũng lườm lại Mục Dã Tình Xuyên với con mắt không thân thiện chút nào, sau đó quay đầu sang một bên, không nhìn anh ta nữa.
Lúc này, giọng nói trịnh trọng của thầy giáo MC cũng cất lên trên bục giảng: “Các em học sinh thân mến, mọi người hãy dành một tràng vỗ tay nồng nhiệt nhất để chào đón sự hiện diện của học giả Steven Johson!”
Tràng vỗ tay như sấm rền vang lên, Hạ Nặc Kỳ cũng vỗ tay theo nhịp.
“Nếu như…?” – Mục Dã Tình Xuyên nhìn cô, miệng cười đầy nham hiểm, “Bây giờ tôi đứng trước mọi người và nói cô không phải học sinh trường này, cô đoán xem sẽ có chuyện gì xảy ra. Cần phải biết là học sinh trường ETON trước nay đều bài trừ học sinh bên ngoài!”
“Cái gì…?” Hạ Nặc Kỳ ngây người, trên mặt lộ rõ sự tức giận, nhưng kèm theo đó là tâm trạng bất an.
“Ha ha, yên tâm, tôi sẽ không nói đâu, hơn nữa có nói cũng vô ích, cô có thể trà trộn vào đây có lẽ Lam Tịnh Vũ đã nói với chủ tịch hội học sinh rồi.”
“Sao anh lại biết chuyện đó?
“Bởi vì sau cái lần cô phá hoại vở kịch của tôi, tôi đã bảo hội học sinh liệt cô vào danh sách đen, vĩnh viễn không được vào trường ETON nữa. Bây giờ, cô lại có thể ngồi đây, ngoài Lam Tịnh Vũ ra thì ở trường này sẽ không có ai có bản lĩnh như vậy đâu, dám cãi lại lời nói của tôi.”
Hạ Nặc Kỳ cười đắc ý: “Xem ra Lam