
Tác giả: Quý Khả Sắc
Ngày cập nhật: 04:02 22/12/2015
Lượt xem: 134806
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/806 lượt.
đã bước lên cao thêm một bước, lại có thể đến gần em thêm một chút.”
Vui vẻ, là bởi vì càng bước gần đến cô. Phẫn nộ, là bởi tức giận mình vẫn còn để ý đến cô.
Cô đã hiểu, hiểu được suy nghĩ giãy dụa lúc ấy của anh, hiểu được tâm sự mà anh đã chôn sâu trong đáy lòng biết bao năm qua thậm chí không dám thừa nhận cả tình cảm của mình.
Cô rốt cục đã hiểu.
Ân Hải Sắc đứng dậy, dịu dàng mà bước về phía người đàn ông vừa kiên cường nhưng cũng yếu đuối kia, cô rưng rưng mắt nhìn anh, như muốn nhìn tận phía sâu bên trong lòng anh.
Anh đưa tay chạm vào một giọt nước mắt trên má cô. “Không phải là em rất muốn biết trong lúc anh ngắm sao, anh suy nghĩ những gì sao? Trước đây có lẽ anh không thể nói với em, thế nhưng hiện tại, anh sẽ , em có muốn nghe không?”
“Vâng” Cô vội gật đầu, thực sự rất muốn nghe.
Anh nắm lấy tay cô, dắt cô đi đến phía trước ống kính, cô cúi người, tưởng rằng sẽ thấy một bầu trời đầy ánh sao, thế nhưng không nghĩ đến, lại chính là hình ảnh của nhà hàng Nguyệt Quế.
Cô kinh ngạc đến nín thở.
“Kỳ thực, anh ngắm không phải là ánh sao, anh tìm kiếm, chính là hình bóng của em.” Anh bối rối giải thích phía sau cô. “Anh vẫn cứ suy nghĩ, vì sao em lại cách xa anh đến như thế? Anh tự nói với chính mình, anh phông phải là vẫn còn quan tâm đến em, anh chỉ là muốn trả thù, muốn em phải hối hận vì năm ấy đã rời bỏ anh, thế nhưng …”
Thế nhưng thế nao?
Cô xoay mặt lại, đối diện với ánh mắt thâm thúy đến vô ngần của anh.
“Anh chỉ là không biết nên làm sao mới tốt.” Anh cười khổ. “Anh hy vọng em có thể yêu anh lần nữa, thế rồi, anh lại dám không tin cái ý nghĩ ấy.”
“Anh vẫn còn yêu em.” Cô đưa tay nhẹ nhàng vẽ lên chiếc trán của anh.
Anh gật đầu, ánh mắt như bối rồi. “Anh hy vọng chính mình có thể không yêu em nữa, thế nhưng, anh lại không làm được….”
Cô nhẹ nhàng mỉm cười.
“Anh có phải là một người rất không bình thường đúng không?” Anh ảo não hỏi.
“Anh chỉ là do có lòng tự trọng quá lớn, anh là một người đàn ông rất cao ngạo, rất bướng bỉnh, đầu óc thực sự rất cứng, làm người ta cảm thấy rất an tâm, rất muốn dựa vào.”
Lời khen của phụ nữ, nhất là người phụ nữ mình yêu, chính là phép thuật, có thể khiến cho một người đàn ông trở thành một vị anh hùng đỉnh thiên lập địa, cũng có thể khiến một người đàn ông mạnh mẽ trở nên yếu đuối.
Ánh trăng như rơi xuống từ trên nóc nhà, bên cạnh tường, ánh nến nhẹ nhàng chập chờn, bên trong căn phòng, tràn ngập hương thơm khiêu khích của những bông hồng.
Cô cùng anh đứng dưới ánh trăng, cùng chăm chú nhìn nhau, cô có chút chờ mong, thế nhưng anh lại có chút chần chừ, luồng điện cựa mạnh nào đó như xẹt thẳng vào thân thể của cả hai, anh đưa ngón tay hơi run rẩy của mình lên vuốt ve gương mặt cô.
Anh muốn chạm vào cô, thế nhưng lại không dám đụng vào.
Tim cô bỗng thắt chặt, cô chợt hiểu anh đang lo lắng việc gì ….. giấc mơ bao lâu nay đang hiển hiện trước mắt anh, thế nên anh không thể tin là thực.
“Vệ Tương.” Cô nhẹ nhàng gọi tên anh, chủ động đến gần anh hơn.
Mà anh, không cần gì nhiều hơn thế, liền ôm lấy cô.
Sóng tình bỗng ập đến một cách cuồng nhiệt, thật mãnh liệt, hai người hôn nhau và ôm nhau khắng khít đến mức gần như tuyệt vọng, hai thân thể cùng hòa quyện vào nhau, từng giọt, từng giọt mà tìm về tình yêu ban đầu.
Anh thô lỗ mà cởi bỏ quần áo của chính mình, rồi lại khẩn cấp cởi bỏ chiếc khóa kéo của bộ lễ phục trên người cô, chiếc váy vừa chảy xuống, hiện ra một thân thể trắng noãn gợi cảm, hoàn chỉnh đến mức gây mị hoặc.
Vệ Tương bỗng nín thở.
Nhiều năm qua đi, thân thể của cô ngày càng trở nên thật thành thục, càng …đầy đặn lên rất nhiều, bớt đi một phần ngây ngô của thiếu nữ, thâm vào đó là những đường cong quyến rũ thành thục đến mức người khác phải hoa mắt.
“Hải Sắc.” Anh đau đớn mà nỉ non, mồ hôi không nghe lời mà tràn ngập trên trán anh, anh đỡ cô nằm xuống chiếc sô pha, vùi đầu một cách mê luyến vào phần gợi cảm nhất….
“Nhột quá!” Cô khúc khích cười, da thịt nhẵn nhụi của cô khiến anh không thể kiềm chế.
“Xin lỗi.” Anh xin lỗi, thế nhưng vẫn là không buông tha cho cái nơi mềm mại kia, anh như đùa giỡn với cô, cố gắng hít lấy mùi hương quen thuộc sau lớp ren mỏng manh kia.
“Thật đáng ghét…” Cô yêu kiều, khó chịu mà lắc lắc đầu, bỗng nhiên rất muốn anh nhanh chóng vứt bỏ những “vật trở ngại” be bé ngăn cách cả hai, hoàn toàn triệt để mà yêu cô.
Nhưng dường như anh không vội, tuy rằng, anh vẫn giống như một con thú hoang, nhấm nháp từng ngụm, từng ngụm trên thân thể của cô, thế nhưng lại không chịu nhanh chóng một lần ăn sạch….
Anh lựa chọn cách thưởng thức từ từ.
Anh dùng đôi môi vừa gợi cảm nhưng tràn ngập khí phách của mình lưu lại trên người cô những trận mưa sao băng, những nụ hôn nóng bỏng, tựa như nhưng ngôi sao băng trên trời, lạc vào từng chỗ trên thân thể cô, thiêu đốt thành một vòng lửa thật sâu, thật sâu…
Cô ngửi được hương thơm tình ái của hai người, ngửi được mùi vị tình dục nồng cháy, ngửi được mùi hương trên người anh, mùi hương mà cô không