
Vợ Phúc Hắc Của Đế Vương Hắc Đạo
Tác giả: Nhĩ Nhã
Ngày cập nhật: 02:56 22/12/2015
Lượt xem: 1341981
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1981 lượt.
g cằm, nhìn dáng vẻ rầu rĩ không vui của Bạch Hiểu Nguyệt, có chút bất đắc dĩ.
Đẩy văn phòng tứ bảo sang bên cạnh, Sách La Định đọc cho Bạch Hiểu Nguyệt nghe một lượt Tam Tự Kinh, một chữ không thiếu, một từ không sai, không có chút khẩu âm nào, không ngừng một phút, giọng đọc còn vô cung trầm ấm, dễ nghe.
Bạch Hiểu Nguyệt mở to đôi mắt long lanh, chờ Sách La Định đọc xong rồi, phải mất một lúc lâu sau nàng mới phục hồi lại tinh thần, kinh ngạc: “Ngươi cố ý sao?”.
Sách La Định nhún vai: “Cũng không hẳn, bản địa phương kia dễ nhớ hơn nên cứ học thuộc trước, sau đó mới thuộc đến bản chính. Nàng bắt ta phải học thuộc nhưng ta lại không hiểu nghĩa của nó, làm sao có thể nhớ trong một đêm được?”.
“Vậy sao ngươi không đọc đúng?”. Hiểu Nguyệt bất mãn: “Muốn bị người ta cười à?”.
Sách La Định có chút á khẩu, đầu ngón tay thon gầy nhẹ nhàng gõ mặt bàn, chậm rãi hỏi: “Ai bảo ta đọc sách vậy?”.
“Đại ca ta.”.
“Đúng vậy.”. Sách La Định gật đầu: “Bạch Hiểu Phong hắn lớn hơn ta sao? Ta việc gì phải nghe lời hắn?”.
Hiểu Nguyệt sửng sốt: “Nhưng mà bọn họ cười ngươi….”.
“Vậy thì sao?”. Sách La Định cảm thấy chẳng có vấn đề gì hết, nhún vai: “Ta quay lưng lại cũng không thấy bọn họ cười, gia đây mới không thèm quan tâm đến bọn họ nghĩ gì đấy, thì sao nào? Hơn nữa, ngay cả một nha đầu như nàng còn biết ta không ngu ngốc, người khác đương nhiên cũng có thể biết, những kẻ không biết thì có nói cũng như không thôi.”.
Hiểu Nguyệt nhìn chằm chằm Sách La Định… Những người bên cạnh nàng đều cố gắng chứng tỏ mình thông minh hơn kẻ khác, nhưng Sách La Định lại chẳng ngại người khác nghĩ mình rất ngu ngốc. Nhưng mà nàng biết rõ, thật ra hắn không hề ngốc chút nào.
Bạch Hiểu Nguyệt rốt cuộc cũng nhoẻn miệng cười.
Sách La Định thấy nàng cười y như một chú mèo con, nhanh chóng thừa cơ lấy lòng: “Tâm trạng tốt rồi chứ?”.
“Ừ.”. Hiểu Nguyệt gật đầu, giơ hai ngón tay, mở ra một đoạn nhỏ: “Vốn dĩ chỉ buồn có chút xíu.”.
“Có thể tan học sớm không?”.
“Không được.”. Hiểu Nguyệt không hề nghĩ ngợi, tiếp tục cười trả lời.
Sách La Định nhụt chí.
Đang chuẩn bị học thì một tiểu nha hoàn chạy đến: “Nhị tiểu thư, Lệ phi phái người tới, mời mọi người đi du hồ ăn cua.”
“À, tới ngay.”. Hiểu Nguyệt gật đầu, Sách La Định vỗ tay, trời cũng giúp ta mà!
“Vậy mọi người đi du hồ vui vẻ nhé, ta đi cưỡi ngựa…” Chỉ là, Sách La Định chưa kịp rời đi, Bạch Hiểu Nguyệt đã kéo lấy tay áo hắn rồi.
Sách La Định quay đầu lại.
“Cùng đi!”.
“Không phải chứ?”. Sách La Định bĩu môi: “Du hồ cũng phải đi à?”.
“Dù hồ sẽ phải uống trà, nghi thức uống trà chính là nội dung bài học ngày hôm nay!”. Bạch Hiểu Nguyệt vừa nói vừa đứng dậy, giữ chặt tay áo Sách La Định, kéo đi.
Đã là tài tử giai nhân thì việc ngồi thuyền du hồ là một phần lẳng lơ… À không phải, một phần phong lưu không thể thiếu của cuộc sống.
Là một người thô lỗ chẳng may bị kéo lẫn với đám tài tử giai nhân một lần, Sách La Định vừa nhìn thấy con thuyền hoa đính đầy lụa trắng phất phơ trong gió nhẹ kia là lại có cảm giác bất tường (1) như nhìn thấy ba thước lụa trắng lơ lửng giữa nhà.
“Không lên thuyền có được không?”. Sách La Định đứng dưới gốc cây dương liễu trên bờ sông, hỏi Bạch Hiểu Nguyệt.
Trước khi ra ngoài Bạch Hiểu Nguyệt đã thay một chiếc váy ngẫu sắc hồng nhạt thanh lịch, viền váy và tay áo đều được thêu hoa tinh tế. Mặc dù Sách La Định chẳng biết gì về mấy thứ y phục này, nhưng hắn cũng có thể nhận thấy bộ váy này nhất định sẽ rất đắt.
Bạch Hiểu Nguyệt thấy Sách La Định nhìn chằm chằm y phục của mình, trong lòng cũng vui vẻ hơn nhiều, lúc nói câu: “Không được!” cũng trở lên dịu dàng hơn.
“Ta đi được không…”.
“Không được!”.
***
Sách La Định bất lực khoanh tay nhìn trời, bầu trời hôm nay ngay cả một áng mây đỏ cũng không có luôn, xanh đến ngứa mắt.
Thuyền hoa thoắt cái đã đến trước mặt hai người. Thuyền hoa Hoàng gia đương nhiên phải khác so với bình thường, vô cùng khí phái chưa nói, cả con thuyền không biết được làm từ loại gỗ gì mà toàn thân trắng muốt, lại còn có cả màn trắng, khắc hoa trắng, khăn lụa trắng, đủ loại đều trắng…
Sách La Định cảm thấy mắt sắp lóa cả rồi, rất rầu rĩ bị Bạch Hiểu Nguyệt đẩy lên trên thuyền.
Sau khi Sách La Định lên thuyền thì tìm ngay một chỗ vắng người, chuẩn bị đánh một giấc.
Vừa mới ngồi xuống đã bị người ta chọc lưng.
Quay đầu lại, Sách La Định cau mày – thấy được Trình Tử Khiêm đang một tay cầm sách, tay còn lại cầm bút lông mà đứng sau lưng hắn: “Lão Sách, quả nhiên ngươi cũng lên thuyền rồi, hôm nay nhất định sẽ có kịch hay xem đấy!”.
“Kịch hay gì?”. Sách La Định ngáp một cái.
“Hôm nay cả Lệ Qúy phi và Vương Qúy phi đều tới cả, Tam công chúa, Thất công chúa, Hạ Mẫn, Nguyên Bảo Bảo cũng đều tề tụ, bảy nữ nhân đó! Bảy người!”. Trình Tử Khiêm mắt sáng bừng: “Cứ nơi nào có nữ nhân thì chẳng phải nơi ấy có chuyện phiếm để bàn sao? Có điều, hôm nay lại không chỉ có nữ nhân có chuyện buôn thôi đâu,