
Tác giả: Nhan Nguyệt Khê
Ngày cập nhật: 03:17 22/12/2015
Lượt xem: 1341158
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1158 lượt.
ra ngoài phòng khách ngủ, nhưng đợi đến nửa đêm khi cô ngủ thiếp đi anh đều bế cô vào trong phòng ngủ cho cô được ngủ yên giấc, lúc anh ôm cô vào cô một chút cảm giác cũng không có.
Mặt của anh gối trên vai cô, cô không thoải mái giật giật không muốn cùng anh ở chung một chỗ, ai ngờ cử động khẽ như vậy cũng làm anh tỉnh giấc tay anh lại không an phận sờ loạn cuối cùng dừng lại ở ngực cô, nắm trong tay: “Đừng lộn xộn, anh không ngại cùng vận động buổi sáng với em đâu.”
Vân Cẩn xoay người, tầm mắt ngưng lại trên mặt anh: ”Về sau mỗi tuần tôi đưa Tung Tung đến nhà anh hai ngày, sáng thứ bảy đưa đến chủ nhật sẽ đón về.”
Nghe cô nói xong những lời này, Đinh Kiêu híp mắt nhìn cô, cô nói những lời này chắc chắn có điều kiện gì muốn nói, anh vào thẳng vấn đề: “Em lại muốn làm gì?”
“Anh kí tên lên đơn ly dị đi.” Vân Cẩn không cần suy nghĩ liền nói.
“Để anh chăm sóc con, nếu không thì nghĩ cũng đừng nghĩ tới!” Đinh Kiêu tức giận lật người Đem Vân Cẩn đè ở phía dưới, tiếp tục giày xéo hành hạ cô.
Người phụ nữ này phải dùng phương thức thô bạo để nói, nếu không cô sẽ không để ý đến, vợ người khác gây gổ đòi ly hôn cũng chỉ là làm nũng một chút, còn cô đã hai ba năm nay, con cũng đã được ba tuổi rồi mà vẫn không chịu bỏ qua cho anh.
“Đinh Kiêu anh nói đạo lý tý đi…..nói là được rồi………” Vân Cẩn phí công giùng giằng.
Đinh Kiêu càng tức giận hơn, chen chúc trong cơ thể cô không ra được, cắn trên vai cô, chỉ một lát sau trên vai và cổ cô đã lưu lại chi chít dấu hôn.
“Trước khi kết hôn tôi đã nói trước với anh, tôi chỉ có một yêu cầu, chỉ cần anh ở bên ngoài không yên phận chúng ta sẽ ly hôn, chính anh đã không làm được ở bên ngoài có phụ nữ khác, Tung Tung là con tôi, tôi có quyền chăm sóc nó.” Vân Cẩn hung hăng cào cấu trên ngực Đinh Kiêu, dù sao da thịt anh dày có cào anh cũng không sao.
“Anh đã nói rồi anh bị người đàn bà kia hãm hại, căn bản anh không quen biết với người phụ nữ kia. Tung Tung cũng không phải của một mình em, em không có quyền chiếm đoạt chăm sóc nó.” Đinh Kiêu cảm thấy thật phiền phức.
Cái tên môi giới bất động sản đó hại hắn bị mất vợ đã sớm bị anh đuổi ra khỏi Bắc Kinh, thế mà cô vẫn không chịu tha thứ cho anh.
Cuộc đối thoại này bọn họ không biết đã lặp lại bao nhiêu lần rồi cả hai đều cảm thấy mệt mỏi, không có cùng suy nghĩ với đối phương, nhưng lại không cách nào đả thông.
“Anh cùng với một người phụ nữ khác không quen biết lên giường anh còn có gì để nói đây?”
Vân Cẩn vẫn quyết không tha thứ, mặc dù anh có nói đây chỉ là một chuyện hiểu lầm, nhưng chứng cứ đều có cả, loại chuyện này chỉ có người trong cuộc là rõ nhất.
“Anh không lên giường với cô ta, rõ ràng là không hề làm gì cả, đó là do có người cố tình gài bẫy anh.” Đinh Kiêu một mặc cho rằng mình bị oan uổng, ngày hôm đó đúng là có uống rất nhiều rượu nhưng không phải chuyện gì mình làm cũng không biết.
Người ta nói rượu say mất lí trí nhưng đó chỉ là do những người mượn rượu giả điên, nếu là say thành một bãi bùn, ngã trái ngã phải bất tình nhân sự mà còn có thể làm được chuyện đó thì đúng là thần kì, trên căn bản đại não đã không còn có thể khống chế được cơ thể, linh hồn đã thoát khỏi xác.
“Thế còn Mạc Sở Nguyên thì sao. Anh nói rõ xem nào?” Vân Cẩn ra đòn sát thủ, Đinh Kiêu quả nhiên trầm mặc.
Thật ra hai người họ đều hiểu, cái tên này mới là chướng ngại giữa hai người bọn họ, với thân phận của họ, phụ nữ gặp dịp thì chơi, Vân Cẩn không phải đến hai ba năm vẫn không thể tha thứ cho anh, nhưng chuyện của Mạc Sở Nguyên thì anh lại không chịu giải thích gì.
Lần nữa hai người kết thúc lại không vui, Đinh Kiêu ngay cả bữa sáng cũng không ăn, lúc ra đến cửa vẫn còn tức giận, lúc Vân Cẩn gấp chăn mới phát hiện anh để quên đồng hồ đeo tay trên tủ đầu giường bèn cất đi hộ anh.
Mỗi lần đều như thế nếu tức giận là sập cửa, tính tình Đinh Kiêu căn bản là không thay đổi, không khỏi khiến cô thất vọng, trong chuyện này sao anh lại không thể trưởng thành một chút?
“Mẹ……” Tung Tung dụi đôi mắt nhỏ đứng ngoài cửa phòng ngủ, chỉ mặc áp lót nhỏ, ngay cả quần cũng không mặc, nhìn mẹ: “Không tìm thấy ba.”
“Ba con đi làm rồi, con ngoan, con trở về mặc quần áo, ngoan ngoãn đi đánh răng rửa mặt đi.” Vân Cẩn vừa gập chăn vừa phân phó công việc cho con, Tung Tung nghe lời đi mạc quần áo, đối với việc ba đột nhiên “ mất tích” nó đã sớm tập thành thói quen.
Khi Tung Tung có thể nhận biết được, Vân Cẩn đã dạy nó biết mặc quần áo, đánh răng rửa mặt, nên Tung tung có thể tự lo liệu cuộc sống của mình tốt hơn những đứa trẻ cùng tuổi khác.
Đúng tựa bên tường nhà vệ sinh, nhìn con đánh răng, nó đứng trên băng ghế nhỏ soi vào gương đánh răng, cô vừa tự hào vừa thấy thương con minh, cũng chỉ vì chuyện của mình và Đinh Kiêu mà đứa bé lớn lên không được như những đứa trẻ khác.
Trong đơn vị, đã có những lời bàn tán xôn xao về mối quan hệ của cô và Đinh
Kiêu, trên đời này làm gì có bức tường nào cản được gió, huống chi ngày đó ở đấy nhiều người như vậy muốn giữ bí mật cũng khó.
Ở thành phố này Đin