Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hoa Đào Rực Rỡ

Hoa Đào Rực Rỡ

Tác giả: Nhan Nguyệt Khê

Ngày cập nhật: 03:17 22/12/2015

Lượt xem: 1341212

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1212 lượt.

ó đã già, lại cuối đời gặp lại nhau, sao có thể không xúc động được, Đinh Điềm Ninh ngay lập tức bảo thư kí đi sắp xếp, muốn mình cùng bạn tốt ăn một bữa cơm, ôn lại chuyện cũ.
Cứ như vậy,câu chuyện của hai nhà bắt đầu.
Mấy chục năm trước, mọi người đều biết, Đinh Điềm Ninh bởi vì cưới con gái của quan Quốc dân đảng, bị hãm hại, buộc phải xa xứ đến Tây bắc lao động cải tạo, mà Mạnh Tiểu Lâu cũng vì bảo vệ chính quyền mà thường xuyên bị bọn tạo phản tới ức hiếp phải lưu lạc khắp nơi kiếm sống.
Lần đầu khi Vân Cẩn nhìn thấy Đinh Kiêu là khi cô bốn tuổi, ông cụ Đinh về lão, cô theo ông tới chúc thọ. Chỉ mơí bốn tuổi, chưa từng gặp qua bữa tiệc nào lớn như vậy, cô sợ hãi siết chặt tay ông nội, tò mò đưa mắt nhìn xung quanh.
Căn phòng này thật lớn, ngôi nhà của cụ thật đẹp, quan sát nhà cụ Đinh thật lâu cô cảm thán, tại sao có người ở nhà đẹp như vậy mà nhà cô lại phải ở một ngôi nhà cũ.
Ở cái tuổi này Vân Cẩn vẫn chưa phân biệt được giàu nghèo , chỉ thắc mắc tại sao nhà cụ Đinh lại to như vây? Giá nhà mình có thể ở đây thì thật tốt biết bao.
Nhưng ý nghĩ này rất nhanh bị ánh mắt khinh bỉ của một đứa bé đánh tan.
Đứa bé kia thiếu một cái răng cửa, dáng vẻ tuấn tú, quần áo trên người sạch sẽ đẹp đẽ, sau này Vân Cẩn mới biết đứa trẻ đó gọi là Đinhh Kiêu, là cháu đích tôn của cụ Đinh.
Đinh Kiêu dùng ánh mắt cao ngạo của một đứa trẻ bảy tuổi con nhà quyền quý đánh giá Vân Cẩn, xác định cô bé kia không cùng một giai cấp với mình.
Cô bé kia chưa từng nhìn thấy, còn vừa đen vừa mập, còn bẩn nữa, cô bị chảy nước mũi mà đưa tay áo lên lau cũng không biết dùng khăn tay.
Bẩn, trẻ con ở nông thôn thật là bẩn! Đinh Kiêu tự coi mình là một đứa trẻ anh tuấn xem thường Vân Cẩn, sau đó tự mình tìm nhân viên cần vụ lấy thức ăn.
Các loại bánh ngọt mang lên, Đinh Kiêu cố ý ăn ngay trước mặt cô bé làm cô thèm thuồng nhìn nhỏ dãi.
“Đinh Kiêu cho em ăn với, sao con lại ăn một mình.” Lí Phượng Hà thấy con trai tham ăn liền nói. Nó có cái gì chưa từng được ăn sao lại có thói xấu như thế.
Lúc này Đinh Kiêu mới miễn cưỡng cầm cái bánh ngọt, hướng Vân Cẩn quơ quơ: “Cho ngươi ăn.” Thấy thức ăn ngon trước mặt Vân Cẩn rất nhanh liền chạy tới.
“Ngươi xem tay ngươi bẩn chưa kìa, ngươi mau đi tắm đi.’ Đinh Kiêu bắt bẻ nhìn Vân cẩn, cái này có thể gọi là tay ư, móng tay thì đen, con bé đó không phải hằng năm ở nhà đào than đá chứ.
Cô bé xin lỗi rồi đưa tay lên váy lau, đôi mắt tròn to vẫn nhìn chằm chằm cái bánh trong tay mình, Đinh Kiêu thấy vô cùng thích thú, cậu như con chim nớm mồi đưa miếng bánh tới miệng cô nhìn cô ăn như hổ đói.
“Ngươi ăn chậm một chút, cẩn thận nghẹn.” Đinh Kiêu bĩu môi. Chưa từng nhìn thấy đứa con gái nào như thế, cậu đã gặp những bé gái khác cùng xuất thân như cậu, người nào cũng lịch sự nhai kĩ nuốt chậm.
“Ai thế?” Đinh Tuấn chị gái của Đinh Kiêu đi tới. Đinh Tuấn chỉ hơn Đinh Kiêu ba tuổi nhưng nhìn đã rất xinh đẹp, cô mặc một bộ quần áo màu hồng, nhìn như An Kỳ Nhi.
“Chị, chị xem con bé này ăn, thức ăn còn đầy miệng ma mà tay vẫn cầm.” nhìn phong cách ăn mặc của chị mình, Đinh Kiêu thầm nghĩ trong lòng, như vậy mới gọi là con gái, mặc quần hoa, trên đầu mang nơ con bướm, nói chuyện cũng nhỏ nhẹ, dáng vẻ này thật khác so với con bé kia như mấy trăm năm không được ăn vậy.
“A, em gái nhà họ Mạnh, em gái, bánh ngọt ăn ngon không, nếu ăn ngon thì lát nữa bảo chị nha, chị sẽ nói với bảo mẫu chuẩn bị thêm nhiều cho em mang về.” Tuy Đinh Tuấn mới chỉ có mười tuổi nhưng lại rất hiểu chuyện, đối với Vân Cẩn rất tốt.
“Rất ngon…..rất ngon ạ.” Vân Cẩn khịt khịt nước mũi rồi lại tiếp tục cho bánh ngọt vào miệng. “Chị, chị xem cô ta nuốt nước mũi vào bụng.” Đinh Kiêu vừa cười vừa chỉ Vân Cẩn cho Đinh Tuấn nhìn.
Lúc này Đinh Tuấn cũng cười, cầm giấy ăn tỉ mỉ lau nước mũi cho Vân Cẩn, còn nhìn Đinh Kiêu nói: “Em không được khi dễ em ấy, em ấy mới bốn tuổi, còn nhỏ tuổi hơn em, em là đội viên gương mẫu mà lại không biết chăm lo cho em nhỏ.”
Đinh Kiêu khinh thường, trong lòng tự nhủ, em không thèm chơi với con nhỏ này, rồi bỗng thấy em trai Đinh Đệ đang đẩy xe đi tới, Đinh Kiêu chạy đến chơi với em trai.
Vân Cẩn tò mò nhìn theo bóng lưng cậu, trong lòng tự đặt biệt hiệu cho cậu là “Bánh ngọt”, bởi vì cậu là người đầu tiên cho cô ăn bánh ngọt ngon như vậy. Trong trí nhớ của cô bé ngốc năm đó người nào cho cô ăn ngon thì người đó chính là người tốt.
Từ nhỏ đến lớn, Bánh Ngọt vẫn hay xem thường cô, cô biết hắn đặt tên cho rất khó nghe “Thịt Thịt “, cô cũng biết, từ trước tới nay bọn họ vẫn giống như hai đường thẳng song song, không có người kia trong thế giới của mình.
Cô chỉ nghe được chuyện của anh khi ông nội nhắc tới, lúc anh thi đậu trung học XX, anh được tuyển thẳng vào đại học XX, lúc đó Vân Cẩn có nghe nhưng cũng không để trong lòng.
Sau này lớn lên cũng chỉ những khi lễ tết cô mới nhìn thấy anh, đó là một cậu con trai coi trời bằng vung, thỉnh thoảng còn mang theo vẻ bất cần đời, nhưng tầm mắt của anh chưa bao giờ dừng lại trên người cô quá năm giây, Vâ


80s toys - Atari. I still have