Old school Easter eggs.

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hoa Hồng Đêm

Hoa Hồng Đêm

Tác giả: Thái Trí Hằng

Ngày cập nhật: 03:14 22/12/2015

Lượt xem: 1341086

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1086 lượt.

ước đây, tối gặp lại."
Tôi sẽ trả lời: "Ừ, cẩn thận một chút."
Cô còn để một viên vitamin với một nửa cốc nước trên bàn trà.
Tôi uống thuốc, uống nước xong xuôi rồi mới ra ngoài.
Đương nhiên nếu không mặc quần thất tinh bắc đẩu, vậy còn phải kéo co với Tiểu Bì một phen.
Có lẽ là đã quen với việc chen chúc, hay nên nói là quen với thành phố này nên tôi không hề cảm thấy việc nhìn không thấy cuối ở trạm xe điện ngầm là chuyện phiền phức gì.
Khi đi làm về cũng không còn cảm giác cô đơn và cô độc nữa.
Tôi chỉ muốn nhanh chóng chạy về hành lang xem đèn sáng, còn cả hoa hồng đêm trong phòng khách.
Thay đổi nhiều nhất có lẽ là lượng công việc của tôi.
Khi vừa đi làm, công việc của tôi không nhiều, lại đang trong lúc dần quen thuộc.
Nhưng hiện giờ lượng công việc của tôi nhiều tới kinh người, nhất là do bão Nạp Lị vừa đi qua.
Vì không muốn để Diệp Mai Quế chờ lâu trong phòng khách, tôi luôn giữ thói quen về lúc tám rưỡi, nhưng cũng vì vậy, khi đi làm về cặp luôn đầy căng.
Còn khi ngủ cũng muộn hơn so với lúc vừa đi làm nửa tiếng.
Mỗi ngày về nhà, cơm nước tắm rửa xong sẽ ngồi nói chuyện với Diệp Mai Quế ở phòng khách một chút, sau đó về phòng, vùi đầu vào bàn làm việc.
Sau đó tôi ở bàn làm việc trong phòng mình, cô ở ghế sô pha ngoài phòng khách, trải qua một đêm.
Bởi vì tôi và cô đều rất im lặng, lại cách nhau một bức tường, nên thường không biết tình trạng của nhau.
Do đó cứ cách một lúc tôi sẽ ra khỏi vòng xem cô ra sao.
Nếu cô vẫn lén lút nở rộ như trước, tôi sẽ yên tâm trở lại bàn làm việc.
Còn cô cũng cách một lúc lại theo khe hở cửa phòng tôi chui người vào nhìn.
Khi khóe mắt liếc thấy cô, tôi sẽ lập tức quay đầu lại nhìn.
Có khi cô sẽ cười một cái rồi về phòng khách, có khi lại hỏi tôi có muốn ăn không? Hay muốn uống gì không?
Cho dù tôi đã ngủ muộn hơn trước kia nửa tiếng, vẫn sớm hơn so với Diệp Mai Quế.
Vì vậy trước khi đi ngủ tôi sẽ ra phòng khách trò chuyện với cô, đùa với Tiểu Bì.
"Tôi ngủ trước đây, cô cũng ngủ sớm đi. Ngủ ngon."
"Ừ, ngủ ngon."
Đó là đoạn đối thoại cuối cùng hàng đêm, trước khi hết ngày của chúng tôi.
Thi thoảng tôi lại cảm thấy nói chuyện như vậy quá đơn điệu, vì vậy trước khi vào phòng ngủ lại nói với cô: "Hoa Hồng."
"Sao,"
"Chúc cô mỗi đêm say ngủ đều có giấc mộng ngọt ngào."
"Cậu hâm à."
"Còn nữa, khi cô ngủ quen giơ tay phải lên hay giơ tay trái lên?"
"Sao tôi biết được."
"Nếu cô quen giơ tay phải lên sẽ rất giống nữ thần tự do đấy."
"Vớ vẩn."
"Còn nữa,..."
"Rốt cuộc cậu có ngủ hay không?"
"Có. Ngủ ngay đây." Sau đó tôi lập tức lắc mình vào phòng.
Lượng công việc nhiều thêm cũng không làm phiền tôi mấy, phiền nhất là quan hệ của tôi với ông chủ.
Giám đốc khá vừa lòng với biểu hiện công việc của tôi, thường xuyên khen ngợi tôi.
Nhưng ông chủ lại luôn soi mói.
"Tiểu Kha, bàn làm việc của cậu bừa bộn quá." Ông chủ tới gần bàn làm việc của tôi.
Tôi không nói gì, chỉ nhìn về phía bàn làm việc còn bừa bộn hơn của Sơ Hồng Đạo.
"Cậu đừng so với cậu ta, cậu ta bừa hơn cậu thì đã sao. Chẳng lẽ vì người khác đi ăn cướp nên cậu cho rằng mình ăn trộm là đúng?"
"Cái này."
"Một kỹ sư ưu tú phải thật gọn gàng ngăn nắp, đâu vào đấy, cậu ngay cả bàn làm việc cũng không thu dọn sạch sẽ vậy làm sao làm việc tốt được?"
Tôi đành buông công việc trong tay xuống, bắt đầu thu dọn bàn làm việc.
Còn ý kiến của tôi và ông chủ về công việc thường xuyên không hợp nhau.
"Chúng ta là công ty cố vấn công trình, không phải đơn vị hành chính, chỉ có thể làm kiến nghị." Ông chủ nói.
"Tôi biết. Vì vậy chúng ta nên cung cấp ý kiến thật chuyên nghiệp."
"Cậu có biết cái mà cậu gọi là \'ý kiến chuyên nghiệp\' sẽ tạo thành ảnh hưởng lớn tới mức nào không?"
"Tôi không hiểu cái sếp gọi là ảnh hưởng là chỉ phương diện nào?" Tôi hỏi.
"Dù sao ý kiến đó cũng không thể xuất hiện trong báo cáo." Ông chủ trả lời rất thản nhiên.
"Sao lại không được? Chẳng lẽ có gì sai sao?"
"Có lẽ là đúng, nhưng tôi mặc kệ. Tóm lại cứ làm theo lời tôi."
"Nhưng mà..."
Ông chủ vẫy vẫy tay, ngăn tôi nói tiếp, sau đó nói: "Cậu có thể đi rồi."
Tôi đành rời khỏi văn phòng của ông ta.
Mỗi khi tôi xung đột với ông chủ, Sơ Hồng Đạo luôn khuyên tôi: "Cậu có biết con sông chảy như thế nào không?"
"Cứ chảy thôi."
"Sông luôn chảy cong cong khúc khủy, như vậy dòng chảy sẽ dài hơn, độ dốc cũng không quá lớn."
"Cái này tôi biết."
"Cho nên..." Sơ Hồng Đạo vỗ vỗ bả vai tôi, cười nói: "Cậu là một con sông quá thẳng, nên cong đi một chút."
Sơ Hồng Đạo lúc bình thường rất nhốn nháo nhưng khu khuyên nhủ tôi lại thật ôn hòa và đứng đắn.
Trong lòng tôi cũng rất cảm kích anh ta.
Ở Đài Bắc, ngoại trừ Sơ Hồng Đạo với bạn hồi đại học, Lam Hòa Ngạn ra, tôi gần như không có người bạn nào.
Đương nhiên, tôi không tính Diệp Mai Quế vào trong đó.
Vì trong lòng tôi, Diệp Mai Quế không chỉ là bạn.
Trong cảm giác của tôi, cô hẳn như người thân hay người nhà.
Hay có lẽ đã quen và an