Disneyland 1972 Love the old s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hoa Hồng Đêm

Hoa Hồng Đêm

Tác giả: Thái Trí Hằng

Ngày cập nhật: 03:14 22/12/2015

Lượt xem: 1341077

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1077 lượt.

óng bịt miệng cậu ta lại: "Đừng có nói cái đấy."
"Cứ nghe tớ nói xong đã." Lan Hà Yển kéo tay tôi ra rồi nói: "Ông tớ nói người trong lòng cậu có một đóa hoa, thế nên người đó sẽ có tên như hoa."
"Hả? Thật chứ?"
"Ừ." Cậu ta gật đầu: "Tớ phải nhờ bạn gái tìm bao lâu mới thấy đấy."
"Nhưng cô Ngải này có hơi kỳ cục."
"Có gì mà kỳ cục? Cô Ngải này tên có hoa, động tác cũng giống hoa, đúng là sinh ra để dành cho cậu mà."
"Này! Đừng có nói đùa nữa."
Tôi cùng Lan Hà Yển trở lại chỗ ngồi, không bao lâu sau đồ ăn cũng được đưa lên.
Tôi ăn rât chuyên chú, cố hạ thấp tầm mắt, tập trung vào bàn ăn.
"Anh Kha giờ đang ở đâu?" Ái Nhĩ Lan, không, là cô Ngải lại hỏi tôi.
"Cô Ngải, tôi ở..."
"Xin đừng gọi tôi là cô Ngải, cứ gọi tôi là Ái Nhĩ Lan." Cô buông dao nĩa rồi nói: "Ánh Nhĩ Lan, Ái Nhĩ Lan, yêu hoa lan của..." Cô lại nở hoa một lần nữa: "em."
Lần này tôi kinh ngạc không ít, cơ khóe miệng đột nhiên lỏng đi sau đó run rẩy vài lần.
Một chút nước canh từ khóe miệng tràn ra.
Đúng lúc đấy người phục vụ di qua bên cạnh tôi, tay phải lập tức khăn mặt trong túi ra, vung lên không trung một cái rồi nói: "Xin phép ngài cho tôi dùng khăn mặt bằng tơ đặc biệt của nhà hàng chúng tôi lau khóe miệng tôn quý của ngài, nếu không thì thật thất lễ."
Tôi nhìn động tác vung khăn ấy của anh ta lập tức đoán ông chủ nhà hàng này là người Thổ Nhĩ Kỳ.
Vì điệu nhảy \'lạc đà rắc rối\' của Thổ Nhĩ Kỳ, người múa dẫn đầu sẽ có động tác vung khăn.
Hôm nay rốt cuộc là ngày gì vậy? Sao tôi cứ gặp phải người kỳ cục vậy?
Thậm chí cả người phục vụ trong nhà ăn cũng rõ kỳ quái.
Tôi đành cẩn thận từng chút một, tránh để Ái Nhĩ Lan làm động tác nở hoa.
Trong câu nói cũng cố dùng từ \'cô\' để gọi, tránh gọi tên thường hay gọi cô Ngải.
Nhưng Lan Hà Yển chẳng biết là vô tình hay cố ý cứ luôn gọi cô ta là cô Ngải.
"Ái Nhĩ Lan, Ái Nhĩ Lan, yêu hoa lan của..." Vì vậy cô ta lại không ngừng nở hoa: "em."
Dạ dày tôi nhất định đang co rút.
Bữa ăn này thật ra không lâu lắm nhưng tôi lại thấy thời gian trôi quá chậm.
Hơn nữa phục vụ món ăn trong quán cũng rõ lâu, cứ từng món từng món một bưng lên.
"Hết chưa?" Rốt cuộc tôi phải hỏi người phục vụ.
"Thưa quý ngài, hình như ngài gặp rắc rối gì đó phải không." Người phục vụ trả lời như vậy.
Tôi đoán không sai mà, anh ta nhất định sẽ nhảy điệu "lạc đà rắc rối". Khó khăn lắm các món mới lên hết. mọi người cũng chuẩn bị rời đi, tôi mới thở phào một cái.
Ra khỏi nhà hàng, tôi nhanh chóng tạm biệt Lan Hà Yển, bạn gái của cậu ta với Ái Nhĩ Lan.
Lan Hà Yển ghé sát tai tôi nhỏ giọng nói: "Có lan để ngắt thì cứ ngắt, dẫu sao cũng chẳng phải chịu trách nhiệm."
Khi tôi đang định đấm cậu ta một cái, Ái Nhĩ Lan lại gọi một tiếng, tôi đành quay lại nhìn cô ấy.
"Đừng quên đấy." Ái Nhĩ Lan nói với tôi.
"Quên cái gì?" Tôi rất nghi hoặc.
"Ái Nhĩ Lan, Ái Nhĩ Lan, yêu hoa lan của..."
Lần này cô nở hoa rõ lớn: "em."
"Ha ha ha ha." Tôi cười khan vài tiếng, giọng phát run.
Sau đó ánh mắt nhìn về phía Lan Hà Yển, trừng mắt với anh cậu ta rồi nói: "Tôi nhất định cả đời khó quên."
Tôi nhanh chóng bỏ trốn, đón một chiếc taxi, nhảy phốc lên xe.
Khi trở lại lầu dưới chung cư, vừa vặn gặp phải Diệp Mai Quế dắt Tiểu Bì đi dạo về.
"Đã lâu không gặp." Tôi nói.
"Cậu hâm à, chúng ta vừa gặp nhau sáng nay mà."
"Nhưng tôi lại cảm thấy như đã lâu lắm rồi."
"Vớ vẩn."
Nói xong, cô đưa dây buộc Tiểu Bì vào tay tôi.
"Mình cùng về đi." Cô nói.
"Ừ." Tôi mỉm cười.
Thật ra tôi cũng không nói đùa mà thật sự cảm thấy như đã lâu lắm rồi không được thấy cô.
Tựa như một người phiêu lưu trên biển, rốt cuộc cũng thấy được đất liền.
Có lẽ chỉ phiêu lưu một ngày, nhưng trong thời gian một ngày đó, bạn sẽ cảm thấy như đã qua một tháng.
Tóm lại, tôi đúng là có cảm giác thoát khỏi tai kiếp như vậy.
Lại có thêm cảm giác được về nhà.
Cùng là tên hoa nhưng Diệp Mai Quế trước mắt lại khiến tôi cảm thấy thật thoải mái.
Ánh mắt cô tựa hoa hồng, khi thẹn thùng cũng có màu sắc như hoa hồng, khi tức giận thật giống gai hoa hồng, lúc buồn ngủ duỗi người lại càng giống hoa hồng nở rộ.
Chỉ có Diệp Mai Quế mới có thể ở bất cứ điểm nào cũng tựa như hoa hồng đêm.
Cho dù tôi có là kẻ mất búa trong "vong phu ý lân" không, nhưng Diệp Mai Quế chính là hoa hồng đêm, cho dù ai nói gì cũng vậy.
Cô gái kia dù cũng như một đóa hoa, nhưng rất đáng tiếc, đó lại không phải hoa hồng đêm
Hoa lan có lẽ rất quý, nhưng tôi lại chỉ thích hoa hồng.
"Oản tù tì nào." Trước cửa chung cư, Diệp Mai Quế đột nhiên nói.
"Được."
Kết tôi ra đá, cô ra bao, tôi thua.
"Cậu mở cửa đi."
"Ừ." Tôi lấy chìa khóa từ trong túi ra, mở cửa.
Chúng tôi đi tới cửa thang máy, tờ giấy đã lâu không thấy lại xuất hiện:
Nếu tôi có một trăm ngàn, tôi sẽ sửa thang máy hỏng.
Tôi có một trăm ngàn không? Không hề có.
Cho nên thang máy vẫn cứ hỏng.
Nếu có người tới sửa thang máy, bạn sẽ không phải đi thang bộ.
Có người tới sửa thang máy sao? Không