
Tác giả: Lâm Địch Nhi
Ngày cập nhật: 04:33 22/12/2015
Lượt xem: 1342270
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/2270 lượt.
ể chuyện gì đi, đám y tá này không nói chơi đâu, khách khứa trong hội trường đang đợi chúng ta đấy. Lần trước chúng ta đi điều tra ở rừng, cái chuyện “xóa mù” mà viên kiểm lâm kia kể không tục lắm, kể chuyện đó đi.
Giản Đơn khẽ nói.
Khang Kiếm hừ một tiếng, mở miệng, vẻ mặt vô cảm:
- Có một thầy giáo về nông thôn xóa mù chữ, dạy cho một chị phụ nữ nông thôn từ “cái chăn”. Hôm sau thầy giáo muốn kiểm tra, bèn viết từ này để chị ta đọc. Chị chàng nghĩ mãi không ra. Thầy giáo đành nhắc: là cái thứ ở trên người chị mỗi buổi tối chị đi ngủ đấy. Chị ta hỏi tối hôm nào? Thầy giáo buột mồm nói tối hôm qua, chị chàng đáp tối qua là trưởng thôn, ông thầy đờ người, vậy tối hôm kia? Chị chàng rất thật thà trả lời, tối hôm kia là kế toán Lưu trong thôn.
Trong phòng ngoài phòng đều cười chảy nước mắt.
Bên trong cười là vì câu chuyện này rất thú vị, bên ngoài cười là vì được chứng kiến vẻ mặt lạnh tanh của Khang Kiếm khi kể câu chuyện này, nhịn không nổi.
Khang Kiếm phóng ra một ánh nhìn khiến người ta chết cóng, gương mặt điển trai đã cau có đến biến dạng.
Nhưng, cửa phòng đã mở.
Liễu Tinh và mấy cô y tá cười rinh rích chạy ra ngoài rồi, Khang Kiếm mới bước vào.
Bạch Nhạn ngẩng đầu cười với anh, trên mặt vẫn còn vết nước mắt, vừa rồi cười nhiều quá.
Khang Kiếm, không phải Khang Kiến hay Khang Kiện, mà là Khang Kiếm, Bạch Nhạn thầm lẩm nhẩm cái tên này trong lòng. Không còn nghi ngờ gì nữa, giữa một đám “bôn-sê-vích”, anh là người xuất sắc nhất, nổi bật nhất. Tên cũng như người, ánh mắt sắc lạnh như kiếm, dáng người thẳng tắp như kiếm. Mấy người đàn ông đi cùng với anh tuy tuổi tác tương đương, nhưng do phải giao thiệp và nịnh hót quá nhiều, vô hình trung đã khiến họ phưỡn bụng khom lưng, mỗi cử chỉ đều hết sức thô tục. So với họ, Khang Kiếm nhìn càng đẹp trai, khí chất bất phàm.
Người đàn ông này, trong mắt các thiên kim tiểu thư hay những người đẹp trí tuệ, đều là cực phẩm. Cực phẩm như vậy, sao lại rơi vào tay một cô y tá vô danh tiểu tốt như cô chứ?
Bạch Nhạn nghĩ không ra, chỉ có thể dùng một từ để giải thích: Duyên phận!
- Chuẩn bị xong xuôi chưa?
Khang Kiếm bình thản nhìn thẳng vào cô.
Lúc anh nhìn thẳng, ánh mắt người thường không dám đối diện, giống như một luồng sáng mạnh mẽ chiếu thẳng vào nội tâm người ta, khiến họ không nơi lẩn tránh.
- Có lẽ em phải dậm thêm phấn.
Bạch Nhạn đỏ mặt cúi đầu, né tránh ánh mắt anh, trống ngực đánh thình thịch.
Đúng lúc đó điện thoại của Khang Kiếm đổ chuông, anh nhìn xuống, cơ mắt khẽ giật.
- Ừ, anh đi nghe điện thoại, lát nữa quay lại.
Nói xong, anh quay người bước đi.
Đến cửa, anh quay lại nhìn Bạch Nhạn, vẻ mặt hơi căng thẳng.
Đám đàn ông và phụ nữ ngoài cửa không biết hi hi ha ha chạy đến chỗ nào làm loạn rồi, trong phòng chỉ còn lại một mình Bạch Nhạn, cô gọi điện cho thợ trang điểm.
Thợ trang điểm cũng là người của công ty tổ chức hôn lễ, đang góp vui ở hội trường phía trước, nhận được điện thoại bèn báo cô chờ một lát, hộp đồ trang điểm đang để trong xe đỗ bên ngoài!
Bạch Nhạn thở dài, chậm rãi ngồi xuống, thất thần nhìn gương mặt ửng đỏ trong gương.
- Tôi vào được không?
Cửa bỗng bị đẩy ra, một cô gái yểu điệu tóc dài ngang hông từ ngoài bước vào, giọng nói trong trẻo như một cốc sinh tố dưa hấu mát lạnh trong ngày hè nóng bức.
Bạch Nhạn thấy không quen, tưởng là họ hàng của Khang Kiếm, vội lịch sự đứng dậy.
- Đương nhiên rồi, mời chị ngồi.
Cô gái lẳng lặng quan sát cô, mỉm cười nhỏ nhẹ:
- Cô là Bạch Nhạn hả?
- Vâng. Chị là?
Cô gái xòe bàn tay đang nắm chặt.
- Tôi đến trả lại thứ này.
Cô ta đặt chiếc nhẫn bạch kim của nam giới lên trên bàn.
- Sáng nay Khang Kiếm ra về hơi vội, quên không đeo.
Bạch Nhạn nhắm mắt, nín thở, tạm thời để bản thân cách biệt với thế giới trong giây lát, bất giác thu bàn tay lại.
Nhưng rất nhanh, cô đã mở mắt ra, cười tươi như hoa.
Cái nhắm mắt khi nãy, chỉ khiến người ta tưởng rằng hàng lông mi giả cong dài vừa chớp một cái mà thôi, thời gian hơi lâu một chút.
Cô cầm chiếc nhẫn nam trên bàn lên, ngắm nghía kỹ càng:
- Ồ, đúng là của Khang Kiếm, thay mặt anh ấy em cảm ơn chị. Nếu chị không đưa tới kịp, lát nữa trước mặt khách khứa, anh ấy đưa tay ra thì thật khó xử.
Cô như đang hình dung ra cảnh tượng ấy, nụ cười càng tươi tắn hơn.
Cô gái kia đang mong chờ được thấy núi lửa phun trào, giờ thấy Bạch Nhạn nói như vậy, nhất thời sững sờ đến lắp bắp:
- Cô... cô không tò mò tại sao Khang Kiếm lại ở chỗ tôi lúc sáng sớm sao?
Bạch Nhạn tỏ ra rất có hứng thú.
- Tối hôm qua anh ấy ở chỗ tôi cả đêm, chúng tôi ân ái suốt đêm, bốn lần tất cả.
Cô gái không thèm kiêng nể gì, khóe miệng hằn lên một nụ cười cay độc.
Bạch Nhạn kinh ngạc trợn mắt, từ từ đưa tay lên bịt miệng:
- Bốn... lần? Khang Kiếm lợi hại đến vậy sao?
Cô gái kia cứng miệng, mắt đờ đẫn.
Đầu óc người phụ nữ này có bình thường không vậy?
Bạch Nhạn xấu hổ đỏ mặt, cúi đầu xuống khẽ lẩm bẩm:
- Vậy sau này chắc chắn mình sẽ rất hạnh phúc trong chuy