pacman, rainbows, and roller s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hoa Hồng Giấy

Hoa Hồng Giấy

Tác giả: Lâm Địch Nhi

Ngày cập nhật: 04:33 22/12/2015

Lượt xem: 1342272

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/2272 lượt.

bông phấn, góp ý kiến. Cô dâu mới đúng là hẹp hòi, giữ chú rể chặt khiếp, mấy chuyện nhỏ này thông thường đều do thợ trang điểm làm mà.
Bạch Nhạn lại giúp Khang Kiếm chỉnh lại cà vạt, đầu ngón tay lướt qua ngực anh, cảm thấy tim anh đập rất nhanh.
- Được rồi! À, còn cái này.
Cô giơ tay trái lên, mỉm cười đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của anh.
- HÌnh như nhẫn hơi bị rộng, vừa rồi rơi mà anh cũng không biết, may mà em nhìn thấy.
Khang Kiếm nhướn mày, che giấu vẻ sửng sốt vừa thoáng qua.
Lúc nói câu này, Bạch Nhạn vẫn không ngước mắt lên.
- Rộng thì rộng, chỉ đeo tối nay thôi, sau này đi làm cũng phải cởi ra. - Khang Kiếm nói.
Theo quy định, nhân viên công quyền khi đi làm không được đeo bất cứ đồ trang sức nào.
Bạch Nhạn hờn dỗi nâng tay trái anh lên:
- Tối nay không giống những tối khác, anh phải cẩn thận nhé, rơi nữa chưa chắc em đã nhặt được đâu. Tuy chỉ là chiếc nhẫn nam bình thường, nhưng với chúng mình lại có ý nghĩa lớn đúng không?
Cuối cùng cô cũng ngẩng đầu lên, lúm đồng tiền đáng yêu in trên đôi má trắng mịn, đôi mắt trong veo như hồ nước.
Khang Kiếm phút chốc ngã vào hồ nước ấy, nhưng ngay lập tức anh đã quay mặt đi.
- Sẽ không rơi nữa đâu.
- Thế thì tốt rồi.
Bạch Nhạn khẽ cười một tiếng.
Phù rể Giản Đơn và phù dâu Liễu Tinh không biết từ xó nào chui ra, vừa đấu võ mồm vừa đi vào phòng, kẻ lườm người nguýt.
- Sếp Khang, Bí thư Khang nói là khách khứa đã đến đông đủ rồi, bây giờ mời anh và cô dâu vào hội trường.
Giản Đơn lườm nguýt một hồi mới chợt nhớ ra nhiệm vụ chính.
Khang Kiếm gật đầu, đứng dậy, đưa tay về phía Bạch Nhạn.
Bạch Nhạn hít sâu một hơi, không nắm tay anh mà giơ tay khoác lấy cánh tay anh.
Khang Kiếm cứng người, rõ ràng là không quen với hành động thân mật đó.
Cô dâu, chú rể đi trước, phù dâu, phù rể đi sau, bốn người tiến vào hội trường lớn nhất của khách sạn.
Cửa hội trường đang đóng, giọng nói sang sảng của người chủ hôn vọng qua khe cửa:
- Bây giờ, chúng ta hãy yên lặng, dùng trái tim chân thành nghênh đón đôi uyên ương tiến vào hội trường.
Cô gái phục vụ từ từ mở cửa, đèn trong hội trường vụt tắt, hai bên lối đi lên sân khấu thắp đầy nến, khúc nhạc cưới du dương vang lên, thảm đỏ rắc đầy những cánh hoa tươi.
- Đi thôi! - Khang Kiếm khẽ giục.
Bạch Nhạn không nhấc chân, cô bỗng quay người lại, ôm lấy Khang Kiếm.
- Cảm ơn anh.
Giọng cô run run. Cảm ơn điều gì, cô không nói.
Cơ mặt Khang Kiếm thoáng co giật không tự nhiên, anh gượng gạo kéo tay cô về phía eo mình rồi tiến vào hội trường trong sự chú ý của mọi người.
Bạch Nhạn nhắm mắt lại, bình thản mỉm cười.






Nhiều năm rồi không làm tiên nữ
Những lúc vui vẻ, bà Bạch Mộ Mai - mẹ của Bạch Nhạn, sẽ bình thản nói với cô:
- Phụ nữ nhất định phải yêu. Đời người cũng chia làm bốn mùa xuân hạ thu đông, tình yêu là ngày tháng Tư ấm áp chan hòa, là quãng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời con người. Sống uổng phí tuổi thanh xuân, rồi con sẽ hối hận.
Bạch Nhạn nghe xong, cười cười, tỏ vẻ không đồng tình.
- Mày chả giống mẹ chút nào.
Bà Bạch Mộ Mai nhìn chăm chăm vào mặt cô, như đang nhìn một người xa lạ.
Thà là chờ đợi cả đời, chứ không thể nhượng bộ xài tạm. Đây là nguyên tắc yêu đương của Bạch Nhạn.
Sau khi tốt nghiệp cấp hai, Bạch Nhạn học năm năm trong trường đào tạo y tá, hai năm đầu học môn cơ sở, hai năm sau học môn chuyên ngành, còn lại một năm thực tập. Hồi tốt nghiệp cấp hai, Bạch Nhạn thi rất tốt, thầy giáo trường Nhất Trung thành phố Tân Giang còn cất công đến tận nhà cô, nói chỉ cần cô đến đó học sẽ miễn toàn bộ học phí, tiền sách vở, tiền trọ học, mỗi tháng nhà trường còn có thể trợ cấp thêm sinh hoạt phí cho cô.
Bạch Nhạn từ chối, bà Bạch Mộ Mai không có ý kiến gì. Đối với chuyện của Bạch Nhạn, từ khi cô vào tiểu học, bà Bạch Mộ Mai đã để cô được toàn quyền quyết định.
Thực ra, bà Bạch Mộ Mai cũng chỉ mong sao cô học chuyên ngành. Cấp hai là giáo dục bắt buộc, không phải tốn mấy tiền. Cấp ba thì khác, nào là học thêm, nào là tài liệu, phải mất bao nhiêu tiền cho đủ đây? Lại học thêm bốn năm cơ bản, vèo một cái đã là bảy năm. Bà Bạch Mộ Mai nghĩ thôi đã thấy phiền lòng, mà ngành y tá chỉ phải học năm năm, học phí lại không cao, bình thường trường học còn cho tiền trợ cấp, đến khi đi thực tập cũng có thể kiếm chút tiền công, tốt nghiệp xong dễ tìm việc, xét về mặt nào cũng thấy thuận lợi. Con gái học nhiều quá, chẳng anh nào dám theo đuổi.
Trường đào tạo y tá là Tây Lương nữ quốc, đến giáo viên cũng đa phần là nữ, hiếm hoi có được vài ông thầy, nhưng ông thì tóc bạc da mồi như cây cổ thụ dày đặc vòng tuổi, ông thì ốm tong teo như cành tre khô, đầy dấu vết bể dâu năm tháng, muốn mơ tưởng hão huyền một chút cũng thấy khó khăn.
Liễu Tinh nói cái trường này tính toán cũng chu toàn, nếu có một chàng đẹp trai xuất hiện, một đám con gái háo sắc xông vào xâu xé, không khéo mất mạng như chơi.
Tuổi mộng mơ mà không có môi trường để mộng m