
Tác giả: Hoa Hoa Hồ Điệp
Ngày cập nhật: 04:14 22/12/2015
Lượt xem: 1341417
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1417 lượt.
ửa tay, hứng nước lạnh vỗ vỗ lên mặt mình. Sau đó ngẩng đầu nghiêm túc nhìn trái nhìn phải một phen, khi nhìn vào trong gương, người kia sắc mặt bình thường hồng nhuận phơn phớt, nhìn đến khi không nhìn ra được thần sắc bất thường nào mới thôi.
Trong lúc đang hong khô tay, tâm tư cô ngẩn ngơ, lại nghĩ đến tiếng sét ngang trời lúc nãy.
Chính lúc hồn đang phiêu du chân trời nào, sau lưng cô chợt vang lên một thanh âm dịu dàng: “Cô này, máy sấy đã ngừng lâu rồi, không lẽ cô định cứ như vậy thổi xuống dưới sao.”
Mộc Cận lấy lại tinh thần, vội vàng rút tay ra, cảm thấy hơi có lỗi nhìn về hướng vừa phát ra thanh âm kia.
Vừa nhìn thấy, cô đã trừng lớn mắt, như trông thấy quỷ mà nghẹn họng trân trối.
Cố Tuân Nghiêu mặc một chiếc áo sơ mi màu xám sáng, tay áo tùy tiện xắn lên, vật màu bạc trên cổ tay thoạt nhìn thật chói mắt. Anh cười rộ lên vẫn giống y như lúc trước, nước chảy mây trôi, dường như không quan tâm tới việc gì, lại dường như tự kiềm chế hờ hững đã tính toán từ trước.
Mộc Cận ngây người trong một giây đồng hồ, một giây sau giống như phản xạ có điều kiện ra sức đá anh ta: “Cái đồ không có lương tâm, còn có gan quay về?”
Cố Tuấn Nghiêu rất nhanh đã tránh được: “Mộc Cận, em có thể sáng tạo chút được không? Làm sao bao nhiêu lần vẫn đều là một chiêu này.”
Ừ đấy, vài năm không đá anh ta, động tác cũng thấy chậm chạp hơn. Mộc Cận cúi đầu dò xét Cố Tuấn Nghiêu, nhếch miệng “Xùy” một tiếng cười cười: “Haiz, cách ăn mặc của anh vẫn dạng chó hình người, vẫn y như vậy. Nói mau, sao bỗng nhiên lại trở về?”
Cố Tuấn Nghiêu cũng đánh giá cô, ánh mắt vẫn đầy vẻ khinh bỉ: “Chậc chậc chậc, đã nhiều năm như vậy, em rõ ràng vẫn chẳng có đẳng cấp. Nhìn xem, một cô nương như hoa như ngọc, cách ăn mặc lại giống như một bác gái trung niên.”
“Quên đi.” Mộc Cận cười mắng, “Hôm trước đi trong trường học còn có người hỏi em có phải sinh viên năm thứ nhất, anh không cần dùng chiêu này vây Ngụy cứu Triệu. Nói, tự nhiên quay về để làm gì?”
Cố Tuấn Nghiêu cười cười, trong mắt một vẻ dịu dàng: “Còn có thể làm gì, nhớ em, nên quay về chứ sao.”
Một câu nói, Mộc Cận lại sững sờ. Mới mẻ quá nhỉ, Cố Tuấn Nghiêu kiêu ngạo năm đó, lại có thể mặt không đổi sắc nói nhớ cô.
Có điều những lời này, vừa vặn đã muộn bốn năm.
Mộc Cận dẹt miệng cười: “Này, hít thở dưới bầu trời nước Đức vài năm, vẫn là một chiêu dỗ ngon dỗ ngọt này. Nói mau, có phải lại hay bàn tay trắng, đến quà gặp mặt cũng không mang cho em, còn mong chờ đến nhà em ăn uống chùa?”
Cố Tuấn Nghiêu cười híp mắt, khóe miệng ẩn ẩn có má lúm đồng tiền: “Tiểu Cận quả không tồi, trả lời chính xác. Haiz, đã đến nước này, em chắc phải chịu nhiều khổ sở đúng không? Yên tâm đi, sau này anh bảo kê cho em.”
Mộc Cận khinh thường lườm anh, bỗng nhiên nhìn tới biển báo nhà vệ sinh nữ to đùng…
“Đi thôi đi thôi.” Mộc Cận rất tự nhiên kéo cánh tay Cố Tuấn Nghiêu, “Chúng ta ra ngoài nói chuyện. Lại nói, anh làm sao lại ở đây?”
Cố Tuấn Nghiêu để cô tùy ý kéo đi, đáp lời: “Chiều nay anh đến đàm phán hợp đồng với Thực Huy, biết em đang thực tập ở đây nên tới sớm qua thăm một chút.”
“Vậy anh làm sao biết được em đang ở KFC?”
Cố Tuấn Nghiêu bày ra nét mặt giả ngu: “Tiểu Cận, anh tưởng em cũng có điểm thông minh, không ngờ vẫn ngốc như vậy. Điện thoại chỉ dùng để xem giờ hay sao?”
Điện thoại…
Mộc Cận chợt nhớ đến điện thoại di động của mình vẫn để trên bàn, mà người bạn trai mập mờ hư hư thực thực ngồi đối diện lại chính là đại BOSS của công ty… Bạc Thanh Hàn.
Cô vô ý thực định bỏ cánh tay Cố Tuấn Nghiêu ra, chưa kịp xoay người đã đối diện với ánh mắt Bạc Tam.
Mộc Cận nhìn Bạc Tam khuôn mặt bình tĩnh nhưng tối sầm cos Bao Công, nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, âm thầm kêu một tiếng thảm thiết.
Đã thế Cố Tuấn Nghiêu đáng chết kia còn chen vào nói chọc thêm: “Tiểu Cận bây giờ em ở đâu? Buổi tối anh đến chỗ em ở được không?”
Giọng nói của anh cũng không cao, thế nhưng Bạc Tam nhất định là đã nghe được. Mộc Cận mắt thấy nét mặt Bạc Tam vẫn tối sầm như trước, ánh mắt di chuyển từ cánh tay cô đang kéo Cố Tuấn Nghiêu, chậm rãi nhìn lên mặt cô.
Mộc Cận còn chưa kịp giải thích, hai thanh đao nhọn không chút do dự “Xoẹt” một tiếng, đâm thẳng vào lồng ngực gầy yếu của cô.
“Đây là hàng xóm từ nhỏ đến lớn của tôi bốn năm trước đi Đức cũng không biết khi nào sẽ đột nhiên trở về hôm nay tôi cũng lần đầu gặp lại anh ta vẫn biết giường không ở khách sạn nên mới hỏi tôi đang ở đâu ông chủ à anh nhất định phải tin tưởng chúng tôi là quan hệ nam nữ trong sáng thuần khiết.”
Mộc Cận thở dốc một hơi, sắp nghẹn chết rồi…
Cứ cho là kìm nén mà chết, cũng còn tốt hơn bị dao nhọn đâm chết.
Bạc Tam nét mặt từ tốn, vươn tay về phía Cố Tuấn Nghiêu: “Xin chào.”
Cố Tuấn Nghiêu mỉm cười đưa tay lên bắt: “Xin chào, tôi là Cố Tuấn Nghiêu.”
Trong ánh mắt bức người của Bạc Tam, Mộc Cận lặng lẽ mở bàn tay đang bám trên cánh tay Cố Tuấn Nghiêu, sau đó mới dám vụng trộm liếc nhìn anh.
“Tiểu Cận, vị này là…”
“À anh ấy là sếp của em.” Mộc