
Tác giả: Hoa Hoa Hồ Điệp
Ngày cập nhật: 04:14 22/12/2015
Lượt xem: 1341419
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1419 lượt.
Cận nhỏ lệ, chỉ lo giải thích, lại quên giới thiệu, uy thế của đại ác ma quả nhiên quá bức người, “Bạc Thanh Hàn.”
Cố Tuấn Nghiêu quay sang Mộc Cận mỉm cười: “À, sếp. Nếu chỉ là sếp, Tiểu Cận em có cần phải giải thích rõ ràng thế không?”
Quả nhiên, ánh mặt lạnh lẽo của Bạc Tam lại một lần nữa phóng về phía Mộc Cận.
Khóe miệng Mộc Cận run run, thật muốn cầm cục gạch đập chết tên tai họa Cố Tuấn Nghiêu này.
Thế nhưng kẻ gây họa hết lần này tới lần khác vẫn không bỏ qua, nghiêm trang hỏi: “Anh cũng không phải gian phu của em, em sao phải vội vã phủi sạch quan hệ với anh như vậy?”
Lần này không chỉ là ánh mắt của Bạc Tam đâm cô nữa, chỉ sợ phải hàng vạn mũi tên xuyên tâm mới có thể gỡ bỏ mối hận trong lòng.
Mộc Cận lén lút liếc nhìn Bạc Tam, chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú của anh đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh, duy chỉ có đôi mắt đang nhìn cô từ trên xuống dưới, trong ánh mắt viết rất rõ: em – chết – chắc…
Ầm ầm…
Khiến cho cô tự động loại bỏ những cảnh bạo lực không phù hợp…
Đúng lúc Mộc Cận đang đấu tranh với những cảnh bạo lực không phù hợp trong đầu, Bạc Tam bất ngờ lên tiếng: “Buổi chiều tôi còn có việc, không quấy rầy cuộc hẹn của hai người.”
Đại ác ma lại có thể chủ động nói phải đi… Mộc Cận cảm động rơi nước mắt, đang muốn chân chó tán dương Bạc Tam một chút lại nghe thấy tiếng anh nói bên tai cô: “Mộc Cận, trưa nay đã nghỉ làm sớm, nếu dám trò chuyện lâu trễ giờ làm buổi chiều…”
Câu còn chưa nói hết mà lực chấn động đã rất mạnh, Mộc Cận chỉ biết nói không dám không dám, buổi chiều sẽ đi làm đúng giờ, thấy Bạc Tam gật đầu nhẹ với Cố Tuấn Nghiêu rồi xoay người đi ra ngoài.
Mãi đến khi nhìn Bạc Tam đã đi xa, Mộc Cận mới sực tỉnh: buổi sáng nghỉ sớm là do ngài muốn đi ăn cơm đấy boss đại nhân!
Cố Tuấn Nghiêu cười hắc hắc kéo Mộc Cận về chỗ ngồi, một tay chống cằm hỏi: “Bạn trai à?”
“Xì.” Mộc Cận mắt trắng không còn giọt máu, “Ánh mắt của anh đúng là quá kém, đó là sếp của em.”
“Sếp?” Cố Tuấn Nghiêu khẽ nhướn mày nghi hoặc, “Sao anh lại cảm thấy ông sếp này hơi kì lạ…”
Mộc Cận vội vàng chuyển chủ đề: “Anh về lúc nào?”
“Tháng trước.” Cố Tuấn Nghiêu xắn tay áo, lấy một tấm danh thiếp đưa cho cô, “Công ty khai thác thị trường, anh chủ động đề nghị trở về.”
“Tổng Giám đốc khu vực Trung Quốc đại lục.” Mộc Cận nhớ kỹ, “Oa, mũ lớn thật. Tổng Giám đốc đang làm gì?”
Cố Tuấn Nghiêu không đáp, nhìn Mộc Cận hất cằm: “Một cái cánh gà nướng với hai quả trứng, còn muốn cái gì nữa?”
Mộc Cận gãi đầu: “Cà phê tuyết, không thêm gì nữa.”
Cố Tuấn Nghiêu gật gật đầu, đứng dậy đi gọi món.
Ánh mắt Mộc Cận nhìn theo anh.
Nháy mắt đã qua bốn năm, nam sinh trên người tổng hợp mùi mồ hôi bẩn bẩn trong trí nhớ giờ đã nhanh chóng trưởng thành, trở thành một soái ca chất lượng cao, khiến người ta có cảm giác không ổn định.
Khi đó tất cả đều còn nhỏ, ban đầu chính cô cũng là cái đuôi nhỏ của Cố Tuấn Nghiêu, ngày ngày ầm ĩ theo sau mông anh, cũng không biết rằng rốt cuộc anh không nhẫn nại được mới kéo cô xuống trường cấp ba.
Mộc Cận lắc đầu, than thở, thân phận của anh trai Cố Tuấn Nghiêu này đích thực là rất cao.
Cố Tuấn Nghiêu bưng chén đĩa, vừa quay đầu lại thấy Mộc Cận đang rung đùi đắc ý mãnh liệt nhìn mình, anh nhịn không được lại cười: “Trông ngốc chưa kìa, chẳng lẽ thấy anh bất ngờ về nước vui đến mức cười choáng váng luôn hả?”
“Đi mau.” Mộc Cận lao ra cực kỳ nhanh, “Anh nghĩ thì hay lắm, em cho anh biết, năm đó là anh vứt bỏ em, bây giờ đừng có trông chờ gì hết.”
Ánh mắt Cố Tuấn Nghiêu tối lại nhưng bất chợt nở nụ cười: “Năm đó anh là một con thỏ ngoan, thấu hiểu đạo lý thỏ không ăn cỏ gần hang. Bây giờ thì tốt rồi, hai chúng ta cũng không ở gần nhau, em sao có thể đối xử tàn nhẫn với anh như thế?”
Mộc Cận lại gãi đầu, cúi xuống mãnh liệt hút một hơi cà phê rồi nuốt xuống bụng.
Cố Tuấn Nghiêu cau mày, nhẹ giọng trách cứ: “Uống chậm một chút, coi chừng đau bụng.”
Kết quả, cô đúng là không phụ kì vọng, bị đau bụng.
Lần đau bụng đó là nghiêm trọng nhất từ trước tới giờ, cả người như nhũn ra, giống như bị buộc vào một sợi dây treo trên không trung, sau đó bị người ta dùng roi hung hăng mà quật vào. Mộc Cận đau đến mức trán vã mồ hôi lạnh, mặt trắng bệch không còn giọt máu, môi tím tái.
Cố Tuấn Nghiêu vội vàng phát hiện ra, ôm ngang người cô cõng trên lưng, vừa chạy về nhà vừa quở trách, gần như là gào lên: “Mộc Cận em sao lại không hiểu chuyện như vậy? Là ngày mấy mà còn dám ăn đồ lạnh, không muốn sống nữa sao!”
Mộc Cận áp sát trên lưng anh, dường như đã mất đi ý thức, trước mắt một mảng tối đen. Rất lâu sau cô mới mờ mịt có phản ứng, hóa ra cô vẫn còn đang trong kỳ sinh lý.
Còn có tình huống xấu hổ nào mà anh không biết? Ngay lần đầu tiên bà dì tới thăm chính cô cũng không biết, một mảng lớn vết máu đỏ trên quần, may còn có Cố Tuấn Nghiêu để cho cô mặc đồng phục của anh về nhà. Mộc Cận chóng mặt, đầu nặng trĩu, dù sao sự cố này anh cũng đã gặp qua, chết thì cũng chết r