Disneyland 1972 Love the old s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hoa Và Bướm

Hoa Và Bướm

Tác giả: Hoa Hoa Hồ Điệp

Ngày cập nhật: 04:14 22/12/2015

Lượt xem: 1341357

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1357 lượt.

hiên sẽ được ưu đãi.”
Đâu Đâu có vẻ thận trọng, gật đầu bổ sung: “Vả lại cậu đối với người đẹp trai như thế cũng không hoàn toàn vô tình mà…”
Sự tình nghiêm trọng, Mộc Cận đứng bật dậy, mặt xuất hiện đầy vạch đen: “Ai nói?”
Lão đại trợn mắt: “Tớ nói.”
Lão đại biệt danh nữ lực sĩ, Mộc Cận đánh không lại, đành phải than vãn: “Đúng là hôm qua tớ tát anh ta một cái…”
Đào Tử bĩu môi: “Nói dối? Bị ăn tát mà còn có tâm tư tỏ tình bằng bóng bay với hoa hồng, sau đó làm hoàng tử bạch mã bế công chúa? Bạn nhỏ Mộc Cận à, trình độ lừa gạt của cậu quá kém…”
Sao những lời này nghe mới thấy giống sự thật.
Vì sao! Vì sao!
Mộc Cận trong lòng gào thét Bạc Tam: “Rốt cục là vì sao!”
“Quá nham hiểm! Thật sự quá nham hiểm! Bạc Tam anh thật sự quá nham hiểm!” Mộc Cận không khỏi nghiến răng nghiến lợi.
“Cậu nói ai? Bạc Tam?” Đào Tử hỏi.
Đâu Đâu đẩy gọng kính: “Mới đấy mà đã gọi tên thân mật của người ta?”
Sau đó, lão đại, Đào Tử cùng Đâu Đâu nhanh chóng đưa mắt nhìn nhau, đưa ra kết luận quan trọng:
Có – gian – tình.






Kể từ đó về sau, Mộc Cận với Bạc Tam coi như kết oán thù.
Lại nói, Bạc Tam kia đúng là còn cố tình chọc giận, ngày nào cũng đi qua dưới lầu kí túc xá các cô, hôm nay một chiếc xe Honda, ngày mai lại một chiếc Lotus[8'>, ngày kia một chiếc Lamborghini[9'>, cứ như là đi triển lãm xe.
Cũng may Mộc Cận học hành ngoan ngoãn, có chí tiến thủ, cả ngày vùi đầu trong thư viện, cũng không có cơ hội chạm mặt với Bạc Tam.
Ngược lại, lão đại đã đụng phải anh vài lần, buổi tối về lại lôi ra nhắc Mộc Cận: “Mộc Cận, hôm nay Tam thiếu gia mang theo một mỹ nữ.”
“Mộc Cận, hôm nay Tam thiếu gia đi cùng một cô trông đẹp nhưng rất giả tạo.”
Cả ba người còn lại đồng ý ngay.
“Chuyện xảy ra cũng trong một đêm tắt đèn. Trong phòng ngủ, bốn chị em gái đang ngồi vui vẻ tán gẫu, bỗng điện thoại của A reo lên. Một cuộc gọi từ số lạ, A vội nhấc máy, tự nhiên thấy cánh tay bị B ngồi bên cạnh túm chặt, cô đập bạn một cái nói: ‘Đừng lộn xộn’, nhưng trong điện thoại truyền đến một tiếng âm u: ‘A… A… Đó là tôi đang nắm tay cô… Kẻ hèn này lạnh quá… Cô làm ơn giúp tôi sưởi ấm… a…’”
Ba người bị dọa hét ầm lên, đúng lúc ấy, di động của Mộc Cận bất ngờ đổ chuông.
Lần này cả bốn người cùng gào thét.
Cuối cùng, Mộc Cận nơm nớp lo sợ vẫn phải thò tay lấy điện thoại, vừa nhìn lại hét lên một tiếng, “loảng xoảng” ném vào góc phòng.
Điện thoại ở trong góc vẫn kiên trì đổ chuông.
Giọng nói lão đại hơi run rẩy: “Mộc Cận, không phải là số lạ đấy chứ?”
Mộc Cận cũng run bần bật ôm chặt lấy Đâu Đâu, giọng nói nức nở: “Là… điện thoại… từ số lạ…”
Một lần nữa, cả bốn người lại hét chói tai.
Giữa lúc đang thét, đột nhiên Đào Tử nói: “Sao tớ cảm thấy ở ngoài có người gọi tên Mộc Cận?”
Đâu Đâu cũng run run: “Hình như tớ cũng nghe thấy…”
Bốn cô gái hoàn toàn bị dọa chết khiếp, không phát ra được tiếng nào, im lặng rúc vào một chỗ.
Thế nhưng bên ngoài “Mộc Cận… Mộc Cận…”, âm thanh càng lúc càng lớn, cuối cùng lão đại lên tiếng: “Hình như tớ cũng nghe có người gọi Mộc Cận, hay chúng ta ra cửa sổ bên kia nhìn xem?”
Mộc Cận một phen giữ chặt lão đại: “Không được!”
Đào Tử nói: “Có khi là người nào ngưỡng mộ cậu ấy…”
Mộc Cận trong bóng tối thầm oán: “Ngưỡng mộ thì cứ kệ hắn ngưỡng mộ đi.”
Không lâu sau, dần dần không còn tiếng gọi “Mộc Cận” nữa, bốn người cùng thở dài một hơi, phía cửa lại vang lên tiếng gõ “Cộc cộc”.
“Á…” Tất cả lại cùng bật ra tiếng thét kinh hoàng.
Dì quản lí kí túc đẩy cửa vào, cũng bị dọa đến sốc, giọng nói ngờ vực: “Làm sao thế này?”
Lão đại có phản ứng đầu tiên: “Ôi dì à… Dọa chết bọn con.”
Dì cầm đèn pin, soi qua soi lại mặt bốn cô: “Đứa nào là Mộc Cận? Dưới lầu có người tìm.”
Hóa ra là có người tìm thật.
Mộc Cận nhảy dựng lên, theo sau dì xuống lầu.
Vừa ra khỏi cửa, cô chỉ thấy Bạc Tam mặc áo sơ mi màu xám đậm, đang nghiêng người dựa vào xe. Bạc Tam thấy cô xuống, nhếch miệng cười: “Mộc Cận, anh gọi điện cho em sao không bắt máy?”
“Là anh à… Suýt nữa dọa chết tôi rồi…” Mộc Cận buột miệng nói.
“Hả?”
“Không có gì, không có gì. Anh tìm tôi làm gì?”
“Không có việc gì thì không thể tìm em sao?” Bạc Tam nhíu đôi mày rậm đáp lại.
Mộc Cận miệng méo xệch: “Nói thừa. Tôi với anh thì có việc gì.”
Đột nhiên anh chặn ngang, kéo cô lại gần, để cô tựa vào giữa xe và lồng ngực anh: “Nhưng sao anh lại cảm thấy ở cùng với em rất vừa ý anh nhỉ?”
Hơi thở của anh phả trên cổ cô, cảm giác hơi ngứa. Mộc Cận có chút hoảng hốt, nghiêng đầu né tránh: “Cảm giác của anh nhầm rồi.”
“Thế sao?” Khóe miệng Bạc Tam hơi cong lên: “Sao anh thấy cảm giác của em mới là sai lầm?”
Mộc Cận liếm liếm môi: “Tôi là con gái, giác quan thứ sáu của con gái là chuẩn nhất.”
Bạc Tam cười ha ha: “Giác quan thứ sáu của con gái, càng không đúng. Ví dụ như bây giờ, em cho là chúng ta chả có cái gì, vì sao anh lại cảm thấy anh rất thích em?”
Thích em? PHỤT… Mộc Cận muốn hộc máu.
Bạc Tam