
Tác giả: Hoa Hoa Hồ Điệp
Ngày cập nhật: 04:14 22/12/2015
Lượt xem: 1341352
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1352 lượt.
ận lại không ngủ được.
Cô cau mày, trong đầu toàn là ánh mắt của người con trai mặc áo trắng ngắn tay ban nãy – có gì đó lạnh lùng, lại có gì đó như là ngầm quan sát ý tứ. Đáng sợ hơn là, anh ta làm thế nào lại biết tên của cô?
Đêm hè nóng bức thế mà khắp người cô tự nhiên sởn gai ốc.
Mộc Cận xoa xoa cánh tay, đột nhiên nhớ lại lúc bị tay anh ta nắm giữ, bàn tay ấy lạnh lẽo như băng.
Cô lại trăn trở, dằn vặt cấu véo chính mình, ép bản thân không được nhớ đến nữa.
Một con cừu, hai con cừu, ba con cừu, bốn con cừu, năm con cừu, sáu con cừu,…
Vì sao đếm đến chín trăm chín mươi tám con cừu rồi mà cô vẫn không ngủ được?
Ngày hôm sau.
Buổi sáng có hai tiết môn chuyên ngành, một tiết nguyên lí kế toán cao cấp, một tiết kiểm tra, cả hai đều như tra tấn.
Mộc Cận vặn vẹo bả vai, vừa ra khỏi khu giảng đường vừa than thở cùng Đào Tử: “Nhà trường sắp xếp lịch học thế này, chẳng khác nào đòi mạng…”
Nói chưa dứt lời, một tràng tiếng thét chói tai từ phía cửa khu giảng đường truyền tới.
Đang vào giờ tan học, lại là ở khu nhà chính, trước cửa sinh viên tụ tập rất đông, Mộc Cận chen chúc chỉ nhìn thấy nghìn nghịt toàn đầu là đầu. Cô quay sang lão đại bĩu môi: “Chẳng thấy gì.”
Lão đại cười khà khà: “Chắc lại có tên nào muốn lấy lòng bạn gái nên đứng ở cửa mà phô trương đây…”
Đâu Đâu cũng nói chen vào: “Tớ cũng nghĩ thế.”
Mộc Cận thở dài: “Aiz… Thỉnh thoảng được có người hâm mộ một lần, cảm giác cũng không tệ đúng không…”
Lão đại trợn mắt nhìn cô: “Cậu mà còn thiếu người hâm mộ? Lần đó…”
Mộc Cận nghe thấy lão đại sắp lôi lại chuyện cũ, vội vàng che miệng cô: “Coi như tớ chưa nói, coi như chưa nói.”
Đào Tử cười nham hiểm: “Lão đại, có thế cũng không biết. Được người mình thích tâng bốc thì mới sung sướng, chứ nếu không phải thì chỉ càng thấy phiền thôi.”
Lão đại tiếp thu ý kiến của Đào Tử cô nương, bĩu môi gật gật đầu.
Ai dè còn chưa ra tới ngoài, Đào Tử dáng người cao, mắt tinh, đột nhiên hét lớn.
Mộc Cận đứng ngay bên cạnh liền thúc vào người cô: “Làm sao vậy? Hay cậu chính là nhân vật nữ chính?”
Đào Tử đứng giữa đám người, thân run lẩy bẩy, tay chỉ ra cửa, vẻ mặt cực kỳ quái dị: “Kia… kia…”
Lão đại cũng phì cười: “Là cậu thật hả?”
Đào Tử nuốt nuốt nước miếng, cung kính nhìn Mộc Cận: “Không phải tớ, mà là cậu.”
Vừa lúc đó, bốn người các cô cũng đang theo dòng người đi ra khỏi cửa khu giảng đường.
Khi ấy chỉ thấy ở khu nhà đối diện hai cái cây, một hình trái tim cực kỳ lớn dùng bóng bay màu phấn hồng tạo thành, bốn phía toàn là hoa hồng đỏ thắm, trên nền xanh của lá cây, vẻ đẹp của hoa hiện lên càng thêm phần kiều diễm. Ở giữa những trái bóng bay màu hồng phấn cũng dùng hoa hồng đỏ xếp thành một cái tên, không nghi ngờ gì nữa, rõ ràng chính là: Mộc Cận.
Mộc Cận mắt mở to hết cỡ nhìn hai chữ tên mình to đùng, cảm giác như tất cả mọi người xung quanh đều đang nhìn chằm chằm vào cô, chỉ muốn đất nứt ra ngay một khe hở để chui xuống.
Đáng giận hơn nữa là lão đại với Đào Tử còn túm tay cô hét váng lên: “Mộc Cận! Mộc Cận! Đây là gửi cho cậu đấy…”
Quả nhiên ngay lập tức, tất cả sinh viên đứng xung quanh đều tập trung ánh mắt vào cô.
Mộc Cận hơi lúng túng, quay sang trừng mắt Đào Tử: “Không phải tớ, trùng tên thôi.”
Nói xong cô vội vàng kéo lão đại và Đào Tử tránh sang một bên.
Bất ngờ lại bị một thân hình cao lớn chặn ngay trước mắt: “Muốn trốn sao?”
Chính là người mặc áo trắng ngắn tay đã gặp chiều tối hôm qua!
Mộc Cận tức giận rủa thầm anh ta, mặt không đổi sắc: “Tôi không phải Mộc Cận, anh nhận nhầm người rồi.”
Anh ta cười: “Thị lực anh tốt lắm, trí nhớ cũng không lầm đâu.”
Mộc Cận trợn trừng mắt: “Tôi không biết anh.”
Anh ta lại cười ha ha: “Em không biết anh cũng không sao, anh biết em là được rồi.”
Lão đại, Đào Tử cùng Đâu Đâu không chút nghĩa khí, liếc anh chàng đẹp trai trước mặt, quay sang Mộc Cận cười hì hì nói: “Chúng tớ đi ăn trước, hai người cứ từ từ nói chuyện.”
Đào Tử lại còn trừng mắt ra hiệu với cô.
Mộc Cận trong lòng thầm oán trách ba con người kia, không nói nên lời, chỉ còn biết trơ mắt nhìn họ bỏ lại mình đi mất.
Người một nhà mà không đoàn kết… Để mình cô phải chiến đấu sao…
Trong đầu Mộc Cận nảy ra vô số thành ngữ, cô xụ mặt: “Biết thì biết, cũng chẳng có gì ghê gớm. Nhưng mà anh… bày ra bóng bay thế này là chuyện gì? Thật xấu xí.”
Anh ta ha ha cười: “Bạn học Mộc Cận, cái anh muốn cho em xem không phải là bóng bay này.”
Cái gì? Không phải bóng bay? Mộc Cận nhìn theo hướng tay anh ta chỉ, ngay lập tức miệng há thành hình chữ O.
Bên dưới đám bóng bay hiện ra rất rõ ràng một vật toàn màu trắng – Landaulet!
Mộc Cận mặt nổi đầy vạch đen: “Cho dù anh có đi xe trắng sáng, cho dù là Landaulet trong suốt thì cũng không che giấu được nội tâm đen tối, gian ác.”
Anh ta đột nhiên cắt ngang, bế bổng cô lên, mặc cho cô thét chói tai, bước một mạch về phía chiếc xe.
Các sinh viên đang tụ tập trước cửa khu giảng đường đồng loạt ngã ngửa, hít một hơi lạnh, bế công chúa đó…
Mộc Cận không