XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hoàng Kim Đích Tình Nhân

Hoàng Kim Đích Tình Nhân

Tác giả: Trạm Lượng

Ngày cập nhật: 03:22 22/12/2015

Lượt xem: 134673

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/673 lượt.

m quẫn đỏ mặt, đang muốn tìm cách phản bác, thì chợt vang lên tiếng chuông của cửa quán cà phê…
“Chào quý khách!” Theo phản xạ chào một tiếng thật to, rồi mới quay sang nhìn, đã thấy một thân hình cao lớn, tráng kiện nhanh chóng đến trước quầy bar.
“Nhan tiểu thư, Thiệu tiên sinh tới đón cô.” Phương Lỗi mặt không biểu cảm, kính cẩn lịch sự nói.
“A! Vậy à?” Nghe vậy, Nhan Hân Lam cười cười xin lỗi bạn thân. “Giai Kỳ, tao đi trước.” Dứt lời, đã đuổi theo Phương Lỗi bình tĩnh ra khỏi quán cà phê.
“Không tiễn!” Tiêu sái phẩy tay, ánh mắt lại nhìn theo hai người họ rồi dừng lại ở chiếc xe ô tô màu đen mới cứng dừng ở cổng quán… Nhìn quen mắt thật! Hình như nhìn thấy ở đâu rồi!
Trần Giai Kỳ nhìn theo bạn tốt chui vào xe xong, trong lúc ngắn ngủi cửa sau xe mở ra, mắt tinh chỉ nhìn thấy một đôi chân đàn ông, ngay sau đó cửa xe đóng lại, xe mới chậm rãi rời đi…
Ô kìa! Biển số xe kia… Lập tức ánh sáng ngập tràn trong đầu, Trần Giai Kỳ đột nhiên nhớ ra một chiếc xe cách đây nửa năm cũng từng dừng ở đây, không phải chính là chiếc xe này lần đấy tốt bụng chở bạn cô đến sao? Lúc đó liếc biển số, hình như không khác mấy con số vừa rồi! Thào nào thấy quen quen.
Cô vẫn rất tự hào với trí nhớ của mình, cô dám đánh cuộc mình tuyệt đối không lầm được.
A… Hóa ra nửa năm trước ra tay tương trợ là một người đàn ông à! Xem ra hai người này sau lần ấy, còn có liên lạc a! Cũng rất tốt, không phải sao? Hân Lam một mình đã lâu quá rồi, cũng nên tìm người làm bạn thôi!
Lại cho một miếng bánh ngọt vào miệng, Trần Giai Kỳ sung sướng mà cười thỏa mãn.
Màn đêm buông xuống, đèn hoa lại lên, phố phường Đài Bắc dưới ánh đèn đường càng thêm hoa lệ, náo nhiệt.
Đẩy xe lăn, chậm rãi rời điểm triển lãm, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh thẫm sâu hun hút, Nhan Hân Lam không kìm được cười nhẹ. “Thời gian trôi qua thật nhanh, chẳng mấy mà đã hơn sáu giờ rồi! Trời tối nhanh quá.”
“Đúng thật!” Nhã nhặn cười một tiếng, hưởng thụ gió mát buổi đêm, Thiệu Duẫn Thiên thật sự hiếm có lúc nào rảnh rỗi mà đi loanh quanh thế này. Tuy nói thường một tuần anh chỉ phải đến công ty một hai lần, nhưng anh còn bao nhiêu báo cáo, kế hoạch vẫn phải qua Phương Lỗi hoặc là qua mạng mà chỉ thị, việc này cũng chưa từng nhẹ nhàng gì, thậm chí có lúc anh còn thức xem tài liệu đến nửa đêm, còn hay bị Duẫn Cương cản lại.
Túc tắc mà đi tới chỗ để xe, Nhan Hân Lam mới đột nhiên nghĩ ra một chuyện. “Ôi chết! Chúng ta quên mất trợ lý Phương rồi! Anh ấy ở đâu rồi?” Lúc nãy ở triển lãm xem tập trung quá, mà cũng chỉ toàn quay sang nhìn Thiệu Duẫn Thiên nói chuyện, bàn luận, ngay cả Phương Lỗi biến mất từ lúc nào, cô cũng không biết.
“Anh cho cậu ấy về nghỉ rồi, cho nên bây giờ em là tài xế của anh đó.” Móc chìa khóa quơ quơ, đối với chuyện bây giờ cô mới phát hiện ra thiếu mất một người, Thiệu Duẫn Thiên không nhịn được cười, cuối cùng cũng có lúc thấy cô lơ mơ.
“Ra vậy!” Mặt đỏ bừng, cô xấu hổ cười cười, nhận lấy chìa, mở cửa xe, để cho anh chuyển người vào ghế trước xong, rồi mới cất xe lăn vào cốp xe.
Nhìn cô chuẩn bị tất cả xong, nhanh chóng ngồi vào ghế lái khởi động xe, chậm rãi tiến vào dòng xe đông nghịt, Thiệu Duẫn Thiên quay đầu trầm trầm nhìn gương mặt chuyên chú của cô, nhẹ giọng hỏi: “Ra ngoài với anh, em sẽ cảm thấy phiền phức lôi thôi lắm à?”
“Sao lại thế?” Rất nhanh chóng quay đầu sang liếc nhìn anh, Nhan Hân Lam lập tức lại quay lại nhìn xe cộ trên đường, chỉ có mày liễu là cong lên. “Anh còn nói như thế, là xúc phạm em, cũng xúc phạm anh, em sẽ giận đấy! Hơn nữa từ trước đến giờ anh không bao giờ phiền phức cả!”
“Xin lỗi! Anh nói sai rồi.” Nghe vậy Thiệu Duẫn Thiên ngẩn người, lập tức nhẹ nhàng xin lỗi. Anh không ngờ cô lại phản ứng như vậy, không hề úp mở gì, mà anh nghe lời đáp của cô, lại cảm nhận một dòng nước ấm áp chảy qua một tầng sâu nhất trong tim.
Thấy anh xin lỗi, cô yên lặng hồi lâu, trong xe một mảnh yên lặng, cho đến khi gặp đèn đỏ, xe dừng lại, cô mới quay sang nhìn anh, kéo lại tấm chăn mỏng trên chân anh, sau đó nhìn thẳng vào đôi mắt mờ mịt của anh, thấp giọng nói: “Em không biết anh thấy thế nào về em, nhưng trong mắt em anh là một người tự tin, sẽ không bởi vì chân không thể cử động mà thua thiệt người khác.” Nói xong, vừa lúc đèn đỏ chuyển xanh, cô quay người lại không nói gì thêm, chậm rãi đạp chân ga đi thẳng về phía trước.
Cô… tức giận sao? Nhìn cô dưới ánh đèn đường chậm rãi lướt qua, nhìn gương mặt lúc sáng lên lúc lại tối đi đó, Thiệu Duẫn Thiên nhịn không được âm thầm thở dài.
Chính xác! Lời của anh đúng là xúc phạm cô, bởi vì còn hỏi nhiều như thế, chứng tỏ anh vẫn còn nghi ngờ cô, rằng có phải cô ở cùng với người đi lại không được thấy bọn họ là gánh nặng, bọn họ phiền phức không! Khi một lời đó có anh phát ra, cũng là tổn thương nhân cách của cô.
“Anh thực sự rất xin lỗi, anh đúng là phải biết em không phải người như vậy, còn…” Nói đến đây, anh nhỏ giọng không nói nữa, nhưng vẫn không nhịn được thở dài.
Cô thực sự là một cô gái tốt, ngay cả khi giận anh cũng không qu