Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hơi Ấm

Hơi Ấm

Tác giả: Phong Tử Tam Tam

Ngày cập nhật: 03:53 22/12/2015

Lượt xem: 1341324

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1324 lượt.

ay Bạc Cận Yến, bác sĩ Trần vội vã theo kịp lên tầng lấy ống tiêm tiêm cho anh liều thuốc an thần.
Diệc Nam đã kinh sợ không nói nổi một câu nào, nhìn Bạc Cận Yến ở trên giường ra sức giãy dụa, trên mặt lại càng xuất hiện biểu cảm nhăn nhó đáng sợ.
Cậu chỉ là cậu bé mới sáu tuổi, thấy ba bị mấy người đàn ông cao lớn trói chặt, bộ dáng đau đớn rên rỉ như thế khiến cả trái tim cậu đều run rẩy.
Trong hốc mắt Diệc Nam tràn nước mắt, vài bước xông qua túm lấy tay một người đàn ông rồi cắn, còn đánh người đó bằng cả chân tay: “Không cho bắt nạt ba, không cho trói ba.”
Bạc Tự Thừa vội vàng bế cậu nhóc lên, cậu nhóc khóc đến quặn ruột, khóc thút thít dang tay ra muốn sà vào trong lòng Bạc Cận Yến: “Ba, ba đừng sợ.”
Bạc Tự Thừa tự nhận là một người đàn ông lòng dạ cứng cỏi lạnh lùng, thấy cảnh tượng này trong lòng cũng chua xót không thôi. Ông ôm chặt cánh tay yếu ớt của cậu bé, khẽ dỗ dành: “Diệc Nam ngoan, ba bị bệnh, bác sĩ đang trị liệu cho ba.”
Diệc Nam khóc lắc đầu, liên tục gào lên: “Ông nội gạt người, ba rất đau đớn, các người không nên trói ba, các người là người xấu.”
Bạc Cận Yến đã hoàn toàn không tự kiềm chế tỉnh táo như ngày xưa, giống như bị mất lý trí, giống như cũng hoàn toàn không nghe được tiếng Diệc Nam gào khóc, chỉ còn khuôn mặt dữ tợn trợn trừng người làm chế trụ mình: “Cút ngay!”
Bác sĩ Trần ở một bên gấp đến độ đầu đầy mồ hôi: “Trói chặt đi, đừng để anh ta động đậy.”
Chất lỏng trong suốt trong ống tiêm từ từ đẩy mạnh vào tĩnh mạch của anh, biểu cảm nổi điên này của Bạc Cận Yến mới từ từ có khuynh hướng chìm xuống, tiếng của anh dần dần nhỏ đi, tay chân có lực cũng xụi lơ đi chút xíu.
Diệc Nam ở trong lòng Bạc Tự Thừa trợn to mắt nhìn tất cả mọi thứ. Bạc Tự Thừa cũng thở hắt ra, không nghĩ tới Diệc Nam xuất hiện không chỉ không giúp đỡ nổi, ngược lại kích thích Bạc Cận Yến phát điên.
Nháy mắt trong phòng yên tĩnh đi, đám người làm nhẹ nhàng lui ra ngoài.
Bạc Tự Thừa đi tới đắp cho Bạc Cận Yến cái chăn, Diệc Nam cũng cùng đi theo qua, bàn tay nhỏ bé kéo góc chăn áp lên thật chặt. Cậu nhìn lớp mồ hôi thật mỏng trên mặt ba, vươn tay lau bớt đi giúp anh.
Nước mắt trên khóe mắt cậu còn chưa khô đi, Bạc Tự Thừa nhìn cảnh này đau lòng: “Diệc Nam bị dọa sợ à?”
Diệc Nam cúi thấp đầu nhìn Bạc Cận Yến, bàn tay nhỏ bé quệt nước mắt trên mặt, chỉ là giọng nói vẫn còn ấp úng mang theo giọng mũi: “Ông nội, tại sao ba cũng không nhận ra Diệc Nam?”
Bạc Tự Thừa không cách nào giải thích nguyên do bệnh tình của Bạc Cận Yến cho cậu bé, chỉ nắm tay cậu bé đi ra ngoài: “Để cho ba ngủ tiếp, nó quá mệt mỏi rồi.”
Lần này Bạc Cận Yến cảm giác ngủ rất lâu, thế Diệc Nam mới biết bình thường ba ngủ rất ít. Anh ít khi dám ngủ, nếu như không phải quá mệt mỏi đến ngủ mê man thì nhất định là dựa vào thuốc.
Cậu quá nhỏ, không rõ tại sao ba không dám ngủ, ông nội và bác sĩ cũng không giải thích nguyên nhân này với cậu. Nhưng Diệc Nam cảm thấy ba rất đáng thương, dường như cậu đã hơi hơi hiểu ra… nguyên nhân ba không chịu về nhà.
Là sợ dọa mẹ, dọa đến em sao?
Lúc Bạc Cận Yến tỉnh lại lần nữa thì tinh thần đã khá hơn trước một chút, chỉ là thoạt nhìn sắc mặt vẫn rất kém như trước, tái nhợt giống như phủ một tầng sương trắng.
Anh xuống tầng thấy Diệc Nam vẫn ở đó, thân hình cao lớn lặng yên đứng im ở đầu cầu thang mà không dám đi tới gần con trai.
Diệc Nam cắn cắn môi, chủ động leo lên ôm chân của Bạc Cận Yến, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên lanh lảnh gọi anh: “Ba, ba tỉnh rồi à?”
Hốc mắt Bạc Cận Yến hơi nóng lên, anh cúi người ngồi xổm xuống, ngón tay run rẩy vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai từng cái: “Con trai.”
Diệc Nam cười, ngoan ngoãn ôm cổ anh, còn vuốt nhẹ lên hai má mịn màng và cằm lún phún râu của Bạc Cận Yến: “Ba, ba có đau không? Chỗ nào đau thì nói cho Diệc Nam nhé, Diệc Nam thổi giúp ba là hết ngay.”
Bạc Cận Yến ra sức ôm chặt bả vai con trai, yết hầu lên xuống, thật lâu sau mới khàn giọng đáp: “Ba rất đau… rất đau.”
Diệc Nam đau lòng nhìn anh, bàn tay nhỏ bé vuốt ve cánh tay rắn chắc của anh: “Ba ngoan, có bệnh phải khám bác sĩ, khám xong sẽ không đau nữa. Nếu ba sợ tiêm, Diệc Nam sẽ cùng tiêm với ba.”
Bạc Tự Thừa đứng trong phòng khách nhìn hết tất cả, trái tim như bị một đôi tay vô hình bóp chặt. Kể từ năm năm trước, Bạc Cận Yến bắt đầu phát bệnh, ông cũng không chỉ một lần hoài nghi là mình tạo nghiệp chướng quá nhiều. Ông và Vệ Cần đều là người ích kỷ, vì tình yêu mà phụ lòng quá nhiều người.
Cho đến khi những chuyện cũ kinh khủng kia lại bị vạch trần, ông mới biết những sai lầm của mình có nhiều điều không hợp thói thường.
Con gái không muốn nhận ông, ông cô độc sống quãng đời còn lại cũng không hề oán hận. Nhưng mà từ đầu đến cuối Bạc Cận Yến là vô tội, lại thật giống như tất cả báo ứng đều rơi vào người anh.
Thế giới này vĩnh viễn không có hai chữ công bằng.
Bạc Tự Thừa ho một tiếng, tiếng nói cũng khàn khàn: “Lại đây ngồi đi, chắc chắn Diệc Nam đã bị dọa cho sợ hãi rồi.”
Bạc Cận Yến dẫn theo Diệc Nam ngồi xuống t


XtGem Forum catalog