Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hơi Ấm

Hơi Ấm

Tác giả: Phong Tử Tam Tam

Ngày cập nhật: 03:53 22/12/2015

Lượt xem: 1341312

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1312 lượt.

hân vật chính cơ đấy.
Suốt quảng đường Vịnh Nhi vẫn phàn nàn về cuộc thu hình phát sóng. Cô ta chỉ chỉ vào cánh tay của Hạ Miên nói với giọng điệu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép “Cả buổi em chỉ nói có mấy câu. Với cái tính tình khó hiểu này của em còn muốn nổi tiếng ư?”
Hạ Miên nhún vai tỏ vẻ không quan trọng “Không nổi tiếng thì thôi.”
Vịnh Nhi trợn mắt nhìn cô “Chị nói cho em biết nhé Hạ Miên. Một là em không tuân theo quy tắc ngầm tìm nhà tài trợ. Hai là không biết tạo tin đồn để thu hút người khác. Ba là không biết lấy lòng người đại diện, không biết lấy lòng người dẫn chương trình. Sớm muộn gì em cũng xong đời!”
Hạ Miên nhìn cô gái đang quát lên như sấm rồi đưa tay khoác lên vai Vịnh Nhi “Vậy thì em tặng chút bất ngờ cho chị nhé.”
Vịnh Nhi nhìn cô hoài nghi.
Hạ Miên khoác vai Vịnh Nhi đi đến bên cạnh xe, rồi mới mở lời “Thật ra thì em và Thạch Duy Nhất –” Lúc này điện thoại trong túi Hạ Miên vang lên. Vịnh Nhi mất hứng xoay đầu sang chổ khác “Mỗi lần đến lúc mấu chốt gây cấn trong phim thì chắc chắn sẽ có điện thoại vang lên.”
Hạ Miên mỉm cười với Vịnh Nhi. Nhưng khi thấy dãy số trên điện thoại di động thì nụ cười của cô càng sâu lắng. Cuối cùng cô cũng nở một nụ cười nên có của cô bé vào lứa tuổi này “Mẹ Trình.”
“Tối qua sao không gọi điện cho con được vậy? Con không sao chứ?”
Vịnh Nhi đã đi đến xe trước. Hạ Miên đứng cách Vịnh Nhi hai chiếc xe. Gương mặt cô toát lên vẻ dịu dàng vì sự quan tân ấm áp này. Cô khẽ trả lời “Không có gì. Tối hôm qua có buổi biểu diễn nên tắt điện thoại di động thôi ạ.”
Người lớn tuổi luôn dong dài nên nghe thế không tránh được đau lòng “Con nói xem, với trình độ học vấn của con tìm một công việc đứng đắn không phải là tốt rồi sao. Sao lại phải cực khổ như vậy?”
Hạ Miên cụp mắt xuống rủ mi che lại tinh thần buồn bã của mình. Cánh mũi cô nhẹ nhàng phập phồng đè nén sự tủi thân bỗng dâng lên. Sau đó cô mới hỏi “Diệc Nam đâu rồi ạ?”
“Đi đến nhà sách rồi. Tối hôm qua nó đợi con cả đêm.”
Nắm tay của Hạ Miên buông ở bên người nắm chặt lại. Trong lòng cô xuất hiện vài phần áy náy “Con xin lỗi, con”
“Hạ Miên à! Nếu không thì con về đây đi. Cả ngày con cứ xuất đầu lộ diện như vậy, bị cậu ta thấy thì sao đây?”
Hạ Miên hít một hơi thật sâu, ánh mắt hờ hững nhìn đám mây trôi ở phương xa. Khóe miệng nhếch lên một nụ cười giễu “Mẹ cũng biết không được rồi đúng không? Con không có sự lựa chọn nào khác.”
Vận mệnh của cô đã định trước là vậy. Hôm nay đi đến bước đường này đã không còn cách nào quay đầu lại rồi.
Hạ Miên cúp điện thoại trước. Bàn tay lẳng lặng vuốt mái tóc dài. Cô thật sự giống như một chú nai nhỏ bị thương. Gương mặt tràn ngập sự bàng hoàng và mất mác.
Có một người đàn ông ngồi trong xe lẳng lặng nhìn cô từ phía xa. Anh ta từ từ đóng lại bức vẽ trên đầu gối. Ánh mắt trầm tĩnh dừng thật lâu trên người Hạ Miên cho đến khi cửa xe bị mở ra.
Thạch Duy Nhất nhướng mắt cười với anh ta “Chờ sốt ruột không?”
Người đàn ông rủ mắt xuống. Trên mặt không có chút biểu lộ gì “Ừ”
Thạch Duy Nhất bĩu môi. Hiển nhiên là cô bất mãn với vẻ mặt này của anh ta “Bạc Cận Yến, anh lại dùng một chữ trả lời cho có lệ với em!”
Bạc Cận Yến ngước đôi mắt đen nhánh an tĩnh nhìn cô chăm chú. Đôi môi mỏng khẽ nhếch trên gương mặt trắng nõn lạnh lùng nói ra hai chữ hờ hững “Lên xe.”
Thạch Duy Nhất phồng má lên ão não ngồi vào xe trong ánh mắt lạnh lẽo đóng băng của anh ta.
Bạc Cận Yến khởi động xe. Chiếc Porsche êm ru chạy lướt qua bên cạnh xe của Hạ Miên.
Thạch Duy Nhất quay đầu theo bản năng quan sát nửa gương mặt anh tuấn rạng rỡ của anh. Cô để ý thấy vẻ mặt anh vẫn lạnh lùng xa cách như cũ mới nghiêng đầu khẽ cười “Cuối tuần này là tiệc sinh nhật của ba em. Anh phải đến đấy. Anh không thích náo nhiệt thì chỉ cần xuất hiện một chút rồi chúng ta sẽ nhanh chóng rời đi, có được hay không?”
Bạc Cận Yến gật đầu, tiếp tục chú tâm nhìn thẳng phía trước.
Thạch Duy Nhất nhìn thấy anh như thế lại bắt đầu lòng vòng “Mới vừa rồi ở bãi đậu xe anh có thấy”
“Về nhà hả?” Bạc Cận Yến cắt ngang cô. Ánh mắt vẫn nhìn cô sa sầm. Thạch Duy Nhất hơi nhục chí. Mỗi lần cô muốn nhắc đến cái tên kia đều bị anh khéo léo né tránh. Nhưng cô rất hiểu tính cách của Bạc Cận Yến. Nên rầu rĩ tựa lưng vào ghế nhìn ra ngoài cửa sổ “Về nhà đi.”
“Khi đó anh lo vẽ tranh nên không thấy ai cả.” Tiếng nói trầm ấm của Bạc Cận Yến bỗng phá vỡ sự yên tĩnh. Anh yên lặng liếc nhìn cô “Đừng lo lắng.”






Sau khi Thạch Duy Nhất bị anh nhắc nhở, cô lại nhớ đến cuốn sổ vẽ tranh thần bí kia, nên tò mò đưa tay cầm lấy: “Vẽ gì vậy? cho em xem nào.”
Anh vốn đang lái xe bỗng lấy tay giữa chặt lại đồ bên người. Vẻ mặt anh lãnh đạm. Đôi mắt đen nhánh sắc bén bức người. Giọng nói lại càng lạnh lùng chẳng hề có nhiệt độ “Chỉ là mấy thứ bình thường thôi.”
Thạch Duy Nhất rũ mắt nhìn ngón tay thon dài rõ ràng khớp xương của anh. Cô mím đôi môi nhỏ thở dài “Thứ bình thường sao lại không thể cho em xem?” Chỉ là


Old school Swatch Watches