
Chàng Mù, Hóa Ra Em Thật Yêu Anh
Tác giả: Lục Phong Tranh
Ngày cập nhật: 04:39 22/12/2015
Lượt xem: 134508
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/508 lượt.
Liệt Hi khúm núm đứng sau cửa vào lễ đường, chỉ vì cung nghênh anh ta đại giá quang lâm.
Đối với việc mình đến muộn, Lục Tình Xuyên không có chút biểu hiện xấu hổ nào, bị mọi người vây quanh đi vào lễ đường, khuôn mặt lại còn thối hoắc, rất giống thủ lĩnh của tập đoàn đòi nợ, quả thực ngạo mạn tới cực điểm.
Càng quái quỷ là, một đám học sinh nhìn ngang nhìn dọc đều là những tên thối tha ngạo mạn, vô lễ, thiếu dạy dỗ, lại gần như phục sát đất sùng bái anh ta, trình độ kỳ quái, thật là khiến cho cô hoàn toàn mở rộng tầm mắt suốt bốn năm nay.
Tốt, tốt, tốt, sinh ra đã ngậm thìa bạc * quả nhiên khác biệt, tính tình quá kiêu ngạo, cô xem như được lĩnh giáo.
(*Sinh ra đã ngậm thìa bạc: số may mắn, sung sướng từ trong trứng)
Nhìn xem, người này bây giờ còn không tự tỉnh lại, đang trừng mắt nhìn cô chằm chằm đấy!
Đúng rồi, là ai nói anh ta mày rậm, mắt sâu, mũi thẳng, môi đầy đặn, suất đến khiến cho người muốn cắn một cái?
Là ai nói tướng mạo anh ta tuấn dật phi phàm, khí chất u buồn động lòng người, đẹp như người mẫu nam trên đài?
Lại là người nào không hiểu chuyến nói lồng ngực anh ta rộng lớn, cơ bắp rắn chắc, dáng người to lớn, đường cong hoàn mỹ khiến chân người ta mềm nhũn?
Theo cô thấy, người Lục Tình Xuyên cao lớn, giờ phút này rất giống một con tinh tinh phát cuồng, đang mang theo khí thế bức người, quét ngang trời đất mà đến.
Còn chưa kịp ứng biến, Lục Tình Xuyên biến thân thành tinh tinh đã dùng cái tay mang bao tay, một phen kéo áo cô, không kiên nhẫn gầm nhẹ, “Lam Vũ Khiết, cô điếc có phải không? Bảo cô tránh ra còn chưa chịu cút, rốt cuộc cô là loại động vật cấp thấp gì?”
Gì, tinh tinh còn dám nói cô là động vật cấp thấp?
Thói đời xoay chuyển, cũng không nghĩ xem là ai không tuân theo quy định trước, vẫn còn mặt mũi la lối ồn ào ở đây.
Tốt lắm, cho dù toàn bộ mọi người ở Ngải Liệt Hi coi anh ta như thần thánh mà cúng bái, nhưng tuyệt đối không có cô - Lam Vũ khiết ở trong số đó. Lửa giận ngưng tụ ở trong cơ thể cô, quả nhiên dưới sự gầm rú của Lục Tình Xuyên lại bị đốt lên bừng bừng.
Cô không hề sợ hãi đẩy tay anh ra, lại lên tiếng phản kích rõ ràng.
“Nếu tôi là động vật cấp thấp, vậy anh chắc chắn là một kẻ thất học siêu cấp. Bên trong sổ ghi chép sinh viên có viết rõ ràng, trong sân trường cấm dùng phương tiện giao thông có động cơ. Lục Tình Xuyên, tôi tin anh không mù, nhưng anh có muốn trở về học tiểu học một lần nữa không, học giỏi quốc ngữ trước?”
Miệng của cô vẫn bình tĩnh, mắng mỏ không mang theo cảm xúc, hoàn toàn là lời đề nghị xuất phát từ lý tính, thiện lương đến làm cho người ta giận sôi, nhưng mà trên thực tế lại sắc bén như lưỡi dao, khiến Lục Tình Xuyên kinh ngạc.
Đại thiếu gia cao cao tại thượng lần đầu bị tổn hại danh dự mất hết mặt mũi, Lục Tình Xuyên tức giận đằng đằng nhịn không được nheo mắt lại, tỉ mỉ đánh giá vị bạn học cùng lớp không sợ chết trước mắt này.
Tóc ngắn đứng đắn, toàn thân phát ra hơi thở của sinh viên không ngốc nghếch.
Nhìn cô mi thanh mục tú (mày mỏng mắt thanh tú), nhưng mà đáy mắt lại lộ ra ý niệm cứng cỏi hơn người, cho dù có ngũ quan nổi bật xuất sắc, nhưng tuyệt đối vẫn không hơn người mẫu biểu diễn trên đài.
Cùng với cái miệng nhỏ nhắn như củ ấu, hoàn toàn ăn khớp với những lời cô nói.
Không giống với những cô gái thích đem mặt mình làm chỗ phối màu, màu da của cô hoàn toàn trắng sạch, lại có vẻ đẹp trời sinh ngay cả tàn nhang cũng không có, hơn nữa cặp mắt kia giống viên thủy tinh trong suốt, tinh thuần không dính một hạt bụi.
Toàn thân cô từ trên xuống dưới tự nhiên thuần khiết tựa như nước cất chưa chế biến, vốn tưởng rằng sẽ không có mùi vị gì cả, lại sâu sắc ngoài ý muốn khiến người ta khó có thể bỏ qua.
Sự kinh diễm khiến Lục Tình Xuyên kinh ngạc, học chung bốn năm, bọn họ ở trong vườn trường, chạm mặt mấy trăm lần, lại không thể dừng lại nói chuyện với nhau lấy một lần.
Lam Vũ khiết như là hạt bụi di động trong không khí, vô cùng tầm thường, mà anh lại loay hoay giống như một con quay, không ngừng tranh đấu với cuộc sống tương lai của mình, còn phải đối phó với những tên khốn kiếp vây quanh bên cạnh anh, cũng khó trách bọn họ như là hai đường song song, biết nhau, nhưng chưa từng giao nhau.
Lam Vũ Khiết gây cho anh cảm giác mới mẻ trước nay chưa có.
Anh chưa từng giống giờ khắc này, để ý người xuất hiện trước mắt rốt cuộc là tròn hay dẹt như vậy.
Vì để có thể nhìn cô rõ ràng hơn, Lục Tình Xuyên thậm chí không tiếc chịu thiệt cúi thân cao một mét tám xuống, khiến cho khoảng cách của hai người không còn xa xôi như vậy, anh có thể cẩn thận tỉ mỉ xem xét gương mặt không tạp chất như nước khoáng này.
Di, vì sao mới sát vào bên người cô, trong không khí tựa hồ lại tràn ngập một cỗ hương vị ngọt ngọt, như vị ngọt của nước trái cây. Là nước hoa trên người cô? Hay là mùi hương của dầu gội đầu?
Phát hiện mình quá mức say mê mùi hương này, mi tâm của anh nhíu lại, giả bộ tự nhiên lấy lại tinh thần, cởi cái bao tay.
Đồng thời ác ý xẹt qua đáy mắt, anh dùng cả hai tay giữ đ