
Tác giả: Lục Phong Tranh
Ngày cập nhật: 04:39 22/12/2015
Lượt xem: 134506
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/506 lượt.
ầu Lam Vũ Khiết ——
Hơi trầm, dưa hấu nhỏ này quả nhiên chỉ làm ra vẻ, khó trách miệng lưỡi bén nhọn như thế.
Ô, xúc cảm của mái tóc ngắn xinh đẹp tốt đến ngoài ý muốn, không có mùi keo xịt tóc nồng đậm cùng với cảm giác dinh dính, sợi tóc tinh tế mềm mại giống như tóc trẻ thơ.
Các cô gái xuất hiện ở trước mặt anh lúc trước, đều trang điểm đậm dùng mọi mánh khóe, dám can đảm lấy gương mặt mộc hiện thân, Lam Vũ Khiết có thể nói là cô gái trân quý duy nhất.
Anh đã thấy nhiều cô gái trang điểm xinh đẹp đủ mọi màu sắc, không thể không nói, trắng trong thuần khiết đặc biệt như cô, lại khiến cho người ta yêu thích không buông tay.
Nhíu mày suy ngẫm, hơn một ngàn bốn trăm ngày qua, sao anh có thể chậm chạp không chú ý tới sự tồn tại của Lam Vũ Khiết?
Khả năng duy nhất, không phải là cô quá thấp, mà là ánh mắt anh chưa mò tới, thiếu chút nữa đã bỏ lỡ miếng ngọc thô quý giá này.
“Lục Tình Xuyên, tôi cũng không phải là quái vật, đầu cũng không có sừng dài, anh không thể lấy tay ra sao?” Nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo, khác hẳn với những bạn học cố ý lấy lòng.
Một chút ý cười tan ra trong tròng mắt đen hung ác, “Lá gan quá lớn, tính tình cũng rất hung hãn. Đây là thủ pháp mà cô muốn dùng để hấp dẫn sự chú ý của tôi sao? Bạn học Lam Vũ Khiết.”
Hai tay vẫn vịn chặt ở đầu cô như cũ, khiến cho cô không thể không ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mặt Lục đại thiếu gia.
Hấp dẫn sự chú ý của anh ta? Làm ơn!
Nhịn xuống cơn xúc động xem thường. “Lục Tình Xuyên, anh tuyệt đối là tên tự đại nhất mà tôi từng gặp.”
“Tôi nghĩ, đây gọi là tự tin.” Cười một tiếng.
“Không, tin tôi đi, tự tin quá, sẽ biến thành tự phụ, tự đại, kiêu ngạo, tự kỷ.”
“Cô thực hung hãn.” Anh bắt lấy cái cằm bất tuân của cô.
“Không dám, không dám, không bằng sự ngạo mạn của anh đâu.” Cô không cần nghĩ ngợi liền phản bác.
Miệng của Lam Vũ Khiết, khiến anh thưởng thức.
Cô không sợ anh!
Phóng mắt cả thế giới này, có cô gái dám can đảm giằng co ánh mắt, mở miệng cãi lại, không sợ e sợ thoái nhượng với Lục Tình Xuyên anh, nếu Lam Vũ Khiết là thứ hai, tuyệt đối không có ai có thể xưng thứ nhất.
Bình thường, anh chia phụ nữ thành hai loại, không phải nhút nhát giống chuột, chính là tham lam giống sói, mà không may mắn là, hai loại này đều khiến cho người ta mất hết hứng thứ.
Lam Vũ Khiết không giống.
Không đợi Lam Vũ khiết nói gì, Lục Tình Xuyên vì lòng tự trọng bị tổn thương xoay người đi về hướng xe yêu, một lần nữa mặc trang bị chỉnh tề.
Sau khi cặp chân thon dài sải bước lên xe, anh như là nhớ tới cái gì lại đẩy mũ bảo hộ ra lần nữa, quay đầu nhìn về phía Lam Vũ Khiết chậm chạp không có phản ứng.
Cô không giống những cô gái khác, luôn mong chờ dính vào quan hệ với anh.
“Lam Vũ Khiết, tôi sẽ cho cô số điện thoại của tôi.” Lục Tình Xuyên chưa từ bỏ ý định muốn kiếm chút mặt mũi cho bản thân.
“Tôi từ chối.” Cô nói không chút do dự.
“Cô có thể mỗi ngày gọi điện thoại cho tôi, nhắc nhở tôi thời gian lên lớp.”
Đối với cô gái khác mà nói, đây chính là ân huệ trời cho.
“Thật có lỗi, tôi không có chí hướng vĩ đại làm đồng hồ báo thức, phiền anh mời người tài khác.”
Biểu tình của anh đột biến, đằng đằng sát khí trừng mắt với cô. Lam Vũ Khiết đáng giận, lại dám can đảm vứt bỏ ân huệ anh ban cho như giẻ rách!
Nhiều lần bị cự tuyệt, điều này khiến cho Lục Tình Xuyên trời sinh ngạo mạn bực bội, làm sao cũng phải nghĩ ra biện pháp, ở chỗ này hòa nhau một một mới được.
Anh che dấu lửa giận, cười lạnh nói: “Lam Vũ Khiết, có ai từng nói, cô thực tràn đầy sinh lực chưa?”
“Cám ơn.” Nếu không tràn đầy sinh lực, cô thân là bá tánh bình dân, phải làm sao kéo dài hơi tàn sống sót trong cái thế giới quý tộc ngạo mạn này?
“Đừng khách khí. Cái kiểu tràn đầy sinh lực này, tôi cũng từng nhìn đến trên người con gián, thật sự rất khó giải quyết, đánh cũng đánh không chết, các người không phải là bà con thân thích chứ?”
Sau khi bỏ xuống lời trêu chọc đầy ác ý, Lục Tình Xuyên cuồng vọng cười to vài tiếng. BMWR1200R chạy như bay rời đi theo con đường lúc đến, lưu lại Lam Vũ Khiết tức đến sầm mặt.
Lục Tình Xuyên trời đánh, lại dám so cô với con gián!
“Lục Tình Xuyên, nếu tôi là con gián, vậy anh tuyệt đối là con cua thối trời sinh đi ngang!”
Đời người có cần trùng hợp đến đòi mạng như vậy không?
Chuyện xảy ra chưa đến hai mươi bốn giờ, con cua cùng con gián mới cãi nhau lại chạm mặt.
Bởi vì, công trình bố trí ngoài trời vừa hoàn thành lại xảy ra vấn đề, không thể để cuộc triển lãm trống một chỗ, nên tất cả sinh viên năm thứ tư ở hệ thiết kế công nghiệp bị khẩn cấp triệu tập về hệ, yêu cầu tu bổ trong thời gian ngắn nhất.
Bởi vì chuyện xảy ra quá đột nhiên, tối hôm nay, sinh viên hệ thiết kế công nghiệp nhất định phải ở lại phòng của hệ để đẩy nhanh tiến độ.
Một đám thiếu gia, thiên kim nạm vàng khảm ngọc, nghe nói phải hy sinh thời gian tán gái, hẹn hò, ngủ dưỡng nhan, thì khó tránh khỏi việc phun ra nhiều câu oán