
Tác giả: Lục Phong Tranh
Ngày cập nhật: 04:39 22/12/2015
Lượt xem: 134510
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/510 lượt.
giận.
Nhưng mà, Lục Tình Xuyên - người quan trọng vừa xuất hiện, những tiểu thư, công tử một giây trước còn không ngừng oán giận, lập tức im lặng ngay tại chỗ, an phận vén tay áo lên, động thủ chuẩn bị tu bổ công trình đã tiến vào thời gian đếm ngược cuối cùng.
Lam Vũ Khiết cảm thấy không thể tin được. Hóa ra con cua cũng có lúc hữu dụng như vậy, cô nghĩ rằng, anh ta chỉ biết đi đầu gây rối loạn, không nghĩ tới anh ta còn có thể yên ổn lòng người. Chuyện này mới nha!
Trời sinh có ưu thế thân cao, khiến cho Lục Tình Xuyên liếc mắt liền nhìn thấy Lam Vũ Khiết tránh ở trong góc.
Cô giống cô bé lọ lem, ẩn thân trong góc. Mặt cô không chút thay đổi không rên một tiếng đứng ở đàng kia, miệng không biết đang lẩm nhẩm cái gì, hoàn toàn không để ý mình so sánh với những bạn học ngăn nắp xinh đẹp kia thì bình thường mộc mạc cỡ nào.
Tư thái như oán phụ hạ thấp mình, so sánh với bộ dáng ngang ngược cãi nhau với anh lúc chiều, quả thực cứ như hai người.
Lục Tình Xuyên không khỏi tò mò trong lòng, rốt cuộc cô có mấy gương mặt để thay phiên sử dụng đây?
Hình như nhận thấy được mình đang bị nhìn chăm chú, mặt Lam Vũ Khiết vốn thờ ơ không chút thay đổi, đột nhiên tỉnh táo tìm kiếm trong đám người.
Vừa phát hiện mục tiêu, cô lập tức nhíu mày.
Lục Tình Xuyên cố ý nhìn cô chằm chằm, ai ngờ Lam Vũ Khiết lập tức dứt khoát tránh đi, cứ như là thấy quỷ, khiến Lục Tình Xuyên tức giận đến thiếu chút nữa phát tác tính tình thiếu gia của mình.
Người dám xoay mặt qua chỗ khác trước mặt của anh, Lam Vũ Khiết có thể coi là cô gái duy nhất trên thế giới này!
Cô cho rằng Lục Tình Xuyên anh mỗi ngày đều tốt bụng như vậy sao? Người khác thì ước gì anh thưởng cho một ánh mắt, Lam Vũ Khiết lại coi ý tốt mà anh đã hạ mình đưa tới cửa thành đồ bỏ đi.
Lam Vũ Khiết đáng giận, dám trốn, tốt nhất là cô phước lớn mạng lớn, bằng không, cô chết chắc rồi!
Không thể không thấy bộ dáng Lục Tình Xuyên dựng râu trừng mắt, nhưng Lam Vũ khiết lại cố ý làm bộ không phát hiện.
“Giao cho mình đi, mình sẽ làm.” Cô chủ động nhận lấy cây gậy trong tay bạn học Kỷ Như Vân.
“Vũ Khiết, bạn thật tốt, cám ơn bạn.” Kỷ Như Vân giả bộ dịu dàng nói.
Thấy Lam Vũ Khiết xung phong nhận việc, các đại tiểu thư được nuông chiều cũng vui vẻ giao toàn bộ việc phải làm cho cô, mấy việc như đóng đinh, quả nhiên vẫn tương đối thích hợp với giới bình dân; về phần các cô, vẫn là trang điểm xinh đẹp chạy tới trước mặt Lục Tình Xuyên hỏi han ân cần, có vẻ phù hợp thân phận địa vị hơn.
Chỉ thấy một đám sunh viên nữ y như ruồi bọ thấy thịt, bao bọc vây quanh Lục Tình Xuyên cao lớn, ngươi một lời ta một câu, thủ đoạn ganh đua sắc đẹp, làm cho phòng học rất giống cái chợ, hình tượng danh môn thục nữ gì, chỉ cần vì Lục Tình Xuyên, tất cả đều có thể tạm thời bỏ xuống.
Mặc dù khối thịt kia hoàn toàn không hãnh diện, không kiên nhẫn chỉ kém không chửi ầm lên, nhóm sinh viên nữ ngu xuẩn hờn dỗi kia, vẫn sôi nổi diễn kịch giống như sợ không có cơ hội lần thứ hai.
“Trái tim những người này thật đúng là kiên cường, mặt Lục Tình Xuyên thúi như vậy, các cô vẫn yêu chết mê chết mệt, quái!” Lam Vũ Khiết thì thầm trong miệng.
Đa số người ở hiện trường, đều yên lặng chăm chú làm việc.
Chính là theo thời gian càng lúc càng trễ, tinh thần mọi người cũng càng ngày càng tản mạn, không biết là ai mở miệng lên tiếng kêu đói trước, không đến ba giây, phòng học vốn đông nghìn nghịt, nhất thời như là nhiễm bệnh đói khát, từng người từng người lấy cớ, liền bỏ đi không thấy bóng dáng.
Chờ Lam Vũ Khiết phát hiện ra tình hình không ổn thì Lục Tình Xuyên mặc một thân áo đen quần đen, đã vô thanh vô tức đi tới gần cô, dùng thân hình cường tráng của anh, hoàn toàn cản lại đường lui duy nhất của cô.
“Sau khi được kiến thức sự mạnh mẽ của cô, thật đúng là không quen với sự im lặng của cô.”
Anh cố ý để sát mặt vào trước mặt cô, ung dung chờ xem phản ứng của cô.
Chú ý thấy trong miệng cô đang ăn kẹo, trong hơi thở, một mùi hương ngòn ngọt thuộc về cô, lơ đãng ẩn hiện trong không khí, khiến tâm tình anh say mê cảm thấy rất thoải mái trước nay chưa có.
Biết Lục Tình Xuyên cố ý đến trêu chọc cô, chỉ cần nói hai ba câu là có thể chọc giận cô thành công, nhưng cô cố tình không chiều theo ý của anh ta, cái miệng nhỏ nhắn lanh lợi bĩu lên, liều mạng đóng chặt lại.
“Thái độ này là gì? Không thèm nhìn? Lam Vũ Khiết, cô cho là làm như vậy, tôi sẽ không làm gì được cô sao?”
Cô đương nhiên sẽ không ngốc đến nghĩ đơn giản như vậy.
Học chung bốn năm, mặc dù không giao thiệp với nhau, cô cũng biết tính khí của Lục Tình Xuyên khó chiều cỡ nào, cá tính cổ quái biết bao nhiêu.
Anh chán ghét đám sinh viên nữ nũng nịu, mỗi lần có người lấy lòng, mặt Lục đại thiếu gia sẽ thối hoắc, giống như người khác thiếu anh ta mấy ngàn vạn đồng.
Anh cũng ghét bị coi thường, bởi vì việc đó giống như quyền uy bị khiêu chiến, không thể cho phép.
Nhưng kỳ quái là, mặt Lục Tình Xuyên càng thối, địa vị ở trong cảm nhận của các bạn học nữ lại càng cao.
Các nhà xã hội