
Tác giả: Tào Đình
Ngày cập nhật: 04:28 22/12/2015
Lượt xem: 134589
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/589 lượt.
da diết nhìn đứa con.
“Cô ấy là mẹ đẻ của con!” Nói ra câu đó, tôi cũng bật khóc.
Con tôi dường như không thể chấp nhận mẹ đẻ của nó lại là người giúp việc, nó chần chừ không nói.
Cuối cùng thấy tôi trừng mắt, mới khẽ gọi, “Mẹ!”, giọng yếu ớt như tiếng muỗi kêu.
Cúi nhìn, Mễ Lan đã tắt thở.
Bác sĩ đứng bên thở dài, “Chờ đợi, gắng gượng suốt một giờ đồng hồ, cuối cùng vẫn không nghe được một tiếng gọi mẹ “
“Chờ đợi một tiếng đồng hồ có là gì!” Tôi thầm thì nhìn con trai vừa lau nước mắt, vừa chạy ra ngoài: “Cô ấy đã chờ đợi tiếng gọi mẹ của đứa con trai suốt mười lăm năm nay rồi”.
Hôn nhân xanh xanh, đỏ đỏ
Giấy kết hôn màu đỏ, giấy ly hôn màu xanh, nhưng các loại giấy tờ xanh xanh đỏ đỏ này cũng không thể làm xấu đi tình yêu của người đời.
Tôi không ngờ gặp lại Tiêu Khả trong lễ cưới một người bạn. nhưng chắc chắn khi tôi nhìn thấy anh ta, anh ta cũng nhìn thấy tôi.
“Em vẫn khỏe chứ?” giọng nói của quen thuộc của Tiêu Khả vang lên bên tai.
Tôi cố nén nước mắt cứ chực trào ra.
Tiêu Khả muốn ly hôn, tôi đồng ý ngay, tôi là người kiêu ngạo, xưa nay không thích lằng nhằng chuyện tình cảm. Ngay hôm đó, tôi chuyển về nhà mẹ đẻ.
Lúc đầu tôi cứ tưởng Tiêu Khả đang giở trò gì đó, vậy là tôi đàng hoàng yên trí ở nhà mẹ đẻ, chờ anh ta hối hận chậy sang xin lỗi. Lúc đó điều tôi bận tâm duy nhất là có nên tha thứ cho anh ta hay không…Nửa tháng trôi qua vẫn không hề có động tĩnh, tôi mới dần cảm thấy hoang mang thực sự.
Lần thứ hai gặp lại, chính là hôm nay.
Tiêu Khả gầy đi, nhưng vẫn đẹp trai. Tôi không nén được tủi thân. Lúc đó có lẽ không ngờ tôi lại phản ứng mạnh như vậy, Tiêu Khả ngẩn người ra, không nói gì, mắt nhìn lên sân khấu giả bộ xem cô dâu chú rể trao nhẫn cưới.
Tôi hối hận…Sợ bị Tiêu Khả hiểu lầm tôi đang nuối tiếc anh ta, tôi bèn hỏi một cách độ lượng
“Sao không đưa cô ấy đến?” Nói xong, chăm chú quan sát nét mặt Tiêu Khả.
“Hả?” Tiêu Khả ngạc nhiên hỏi tôi.
“Em đâu phải là người hẹp hòi!”
Tiêu Khả ngồi thần ra một lát mới trả lời: “Hôm nay cô ấy đi làm”. Nói xong lại nhìn tôi cười hoan hỉ.
Tôi cũng cười đáp lễ, trong lòng thầm nguyền rủa Tiêu Khả và người đàn bà đó.
Khi mới kết hôn với Tiêu Khả, tôi thích nhất là tưởng tượng ra một ngày nào đó, Tiêu Khả bỗng thay lòng đổi dạ, tôi sẽ làm thế nào. Sau đó tôi nói với Tiêu Khả như một người hiểu biết, độ lượng: “Ông xã ơi, nếu sau này anh thích người phụ nữ khác, em tuyệt nhiên không cần tài sản của anh, em cũng không cố níu kéo anh! Em không khóc lóc cầu xin chồng như những người đàn bà khác! Khi đàn ông đã thay lòng, khóc lóc níu kéo cũng chẳng ích gì?” Rồi hết lần này đến lần khác tôi truy hỏi Tiêu Khả, liệu anh có thay lòng không, có hay không. Tiêu Khả véo mũi tôi âu yếm: “Cái đầu em nghĩ vớ vẩn gì vậy! Người khác có thể xa em, nhưng anh thì không bao giờ!”
Bây giờ Tiêu Khả đã thực sự thay lòng, tôi chợt nhận ra, giả vờ không quan tâm đến chuyện đó thật là khó khăn.
“Vậy cô ấy…” Muốn vui vẻ tán ngẫu như bạn bè bình thường nhưng không biết nên nói như thế nào, lại bắt đầu bằng một câu dở ẹc, “… cô ấy ăn uống tốt chứ?”
Tiêu Khả không ngờ tôi hỏi như vậy, lại ngơ người ra, sau đó nhìn đăm đăm vào mặt tôi bằng ánh mắt buồn rầu, đoạn gượng cười, “Rất tốt, cùng thích ăn thịt xiên nướng”
Thôi hỏng rồi, nụ cười của tôi bây giờ còn khó coi hơn của người chết…
“Ông xã, món thịt xiên anh làm ngon tuyệt, quá ngon, thế này thì em đến phát phì mất.”
“Phát phí cũng chẳng sao, đằng nào bây giờ anh cũng quá gầy!”
“Không được! Nếu em béo quá, anh không cần em nữa, em làm sao lấy được chồng?”
“Muốn ăn đòn hả! Ngoài anh ra em còn muốn lấy ai!”
“Hà hà, vậy món thịt xiên này anh chỉ làm cho một mình em ăn thôi đấy!”
“Được, chỉ làm cho mình em ăn, con mèo tham lam”
Đột nhiên nhớ lại những câu trước đây tôi hay nói với Tiêu Khả. Mượn cớ đi vệ sinh, tôi đi thẳng. Rồi giam mình trong đó, mở vòi nước thật to, nước chảy ào ào, át tiếng khóc của tôi. Buổi chiều, trong tiệc rượu, một phút trước còn được bạn bè biểu dưong: “Tửu lượng của Chi Hạ có tiến bộ!”, nhưng rồi bất tỉnh nhân sự lúc nào chẳng rõ.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, đầu óc u u mê mê, mẹ tôi bảo là Tiêu Khả đưa tôi về. Nghe đến tên Tiêu Khả, thần kinh tôi căng lên, tôi hoảng hốt, hôn nhân của chúng con đổ vỡ thật rồi sao? Cảm thấy không thể nào chịu được. Nhưng người không thể tin chuyện đó nhất lại là mẹ tôi, lúc này mẹ đang thu dọn phòng, miệng không ngừng phàn nàn: “Tiêu Khả tốt như vậy, mẹ không tin nó thay lòng! Người thay lòng là con đúng không, mẹ đã nói mãi với con rồi, phải tìm công việc mà làm, phải học nấu ăn, dựa vào đâu mà con bắt Tiêu Khả phải phục vụ mình? Bố mẹ nó mất sớm, nó gọi mẹ thân thiết là thế! Lại chăm chỉ đi hiến máu…có hiếu, chu đáo, biết quan tâm đến người khác…” Với mẹ, hiến máu là việc kinh khủng nhất, người hiến máu đích thị là trang anh hùng. Thế nên mẹ luôn nhắc đến chuyện hồi sinh viên Tiêu Khả thường xuyên đi hiến máu, n