
Tác giả: Tào Đình
Ngày cập nhật: 04:28 22/12/2015
Lượt xem: 134601
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/601 lượt.
tục bị đá, Mễ Lan dường như sắp ngất xỉu, không động đậy. Nhưng miệng vẫn một mực “không biết, không biết”
Đánh mấy cũng chỉ một câu “không biết, không biết” khiến tôi như bị trêu tức, càng muốn ra tay mạnh hơn.
Thằng bé đứng lên khóc không thành tiếng.
Mẹ không đành lòng, chạy đến giữ lấy tôi: “Đừng đánh nữa, định đánh chết người ta hay sao?”
“Con đàn bà xấu xa này đã hại chết Niệm Niệm, bây giờ lại ăn cắp đồ của cô ấy! Hôm nay con nhất định phải giết cô ta!” Mắt đỏ ngầu, tôi hung bạo nói, lại đá vào lưng Mễ Lan. Cô ta chỉ “hự” một tiếng rồi ngất đi.
“Đừng đánh nữa! Nhẫn không phải Mễ Lan lấy!” Mẹ đột nhiên bật khóc.
“Cái gì?”
“Thằng bé cầm chơi rồi ném ra ngoài ban công…” Mẹ vừa khóc vừa nói.
“…”
Lúc đó, tôi chỉ thấy đầu choáng váng, tai ù.
“Mẹ biết con coi trọng chiếc nhẫn đó, mẹ sợ con đánh thằng bé, nó bé như vậy làm sao chịu nổi!”
Tôi nhìn Mễ Lan nằm bất động trên sàn. Người co quắp, tóc sổ tung rũ rượi, mặt đầy máu, xung quanh la liệt những mảnh chén vỡ… Từ từ cúi xuống, chạm vào cô ta, Mễ Lan lập tức co người một cách bản năng.
Tôi tuyệt vọng nhắm mắt, sau đó run người bế xốc Mễ Lan lên.
“Đừng đánh thằng bé…” Mễ Lan hé mắt nói yếu ớt.
“…”
Trong cổ họng tôi có một cục đá chặn đứng, không nói được.
Cô gái đáng thương, tại sao cô lại bảo vệ con tôi, để đến nỗi bị đánh tàn tạ thế này. Nhưng ngoài ân hận, tôi không biết làm gì khác.
Tôi muốn nói lời xin lỗi, nhưng không tài nào nói ra được; thật khó nói như vậy với một cô bảo mẫu, một người giúp việc.
Mẹ và con trai tôi co rúm bên cạnh tôi, cả hai đều khóc.
Tôi lặng lẽ đưa Mễ Lan đến bệnh viện, lòng nặng trĩu buồn phiền.
Bốn ngày sau Mễ Lan xuất viện, khi tôi đến đón, dưới ánh mặt trời rạng rỡ, cô ta vẫn mơn mởn như đóa hoa.
Tối hôm đó tôi uống một ít rượu vang, gọi Mễ Lan đến phòng riêng, ôm cô ta, lòng tràn ngập thương xót. Mễ Lan lòng thẹn thùng, vui sướng, người căng thẳng, run run.
Tất cả dường như giống hệt cái đêm ba năm về trước, cũng ôm hôn, cũng âu yếm, đôi mắt Mễ Lan cũng như có men rượu, cười e thẹn, ngay cả trăng cũng phủ lên mái nhà ánh sáng mượt như nhung.
Cũng cái nhìn chăm chú của vợ tôi, chỉ có điều hồi đó cô ấy đi công tác nước ngoài, bây giờ cô ấy ở thiên đường.
3. Hôn lễ với Mễ Lan hết sức đơn giản, đưa hộ khẩu đến ủy ban nhận giấy chứng nhận kết hôn, coi như thành vợ chồng. Thậm chí nhẫn cưới cũng không có, Mễ Lan nói tiết kiệm là tốt, tôi cảm thấy có lỗi với vợ trước. Không thể hình dung khi trao nhẫn, cùng một lời thề lại nói với hai người đàn bà.
Năm đó tôi ba mốt tuổi, Mễ Lan hai mươi.
Kết hôn xong, nhận ra Mễ Lan có tâm sự riêng, gặng hỏi mãi mới ấp úng, “Có thể bảo thằng bé gọi em là mẹ không?”
Tôi bật cười, nhưng lại thấy đau lòng.
Thằng bé dường như không quen phát âm tiếng “mẹ”, Mễ Lan kiên trì dạy, nhưng nó vẫn gọi là cô. Về sau chán không muốn dạy nữa.
Tôi nói, em quá nuông chiều nó, Mễ Lan cười dịu dàng, “Chỉ cần nó vui là được!”
Mễ Lan luôn chứng tỏ thân phận người giúp việc của mình, có lúc tôi thực sự không biết thế nào với cô ta.
Tất cả dường như không có gì thay đổi. Tôi đi làm việc kiếm tiến, Mễ Lan ở nhà chăm sóc mẹ và con trai, làm việc nhà. Con trai lớn dần, mẹ mỗi ngày một già.
Tôi chưa bao giờ đưa Mễ Lan ra ngoài, chẳng ai biết Mễ Lan là vợ tôi.
Lúc đầu là do tôi cảm thấy có lỗi với vợ trước, về sau nhận thấy cái vẻ hạ nhân bẩm sinh của cô ta có gì đó rất thấp hèn, cô ta dường như chẳng có một chút tự tôn, cả đời chỉ quen hầu hạ phục vụ người khác, ngay đến gã trai chuyên đưa nước cũng cảm thấy cùng đẳng cấp với cô ta, có thể trêu chọc, đùa cợt với cô ta.
Cho nên trong nhà chỉ thêm một tờ giấy chứng nhận kết hôn, con tôi vẫn là con tôi, người giúp việc vẫn tận tụy với chức trách cùa mình.
Thấm thoát con trai đã lớn, vào tiểu học rồi trung học, có bạn bè riêng. Bọn trẻ thường sĩ diện, bạn bè đến nhà chơi, thằng con tôi không hề nói Mễ Lan là mẹ nó.
“Mẹ cậu trẻ thế!” Bạn nó hỏi.
“Không, người giúp việc đấy. Mễ Lan, lấy nước!” Thằng con nói.
Tôi đứng bên nhìn Mễ Lan, cô ta chỉ lặng người trong giây lát, rồi lẳng lặng đi lấy nước, lúc từ nhà bếp đi ra, mặt mũi đã tươi cười, hồ hởi nhìn bọn trẻ ăn uống, không dám nói gì, rồi lẳng lặng đi ra.
Không biết tôi không ngủ cùng Mễ Lan từ bao giờ, bởi vì mỗi lần gần gũi cô ta, cái vẻ nhẫn nhịn, phục tùng kẻ dưới của cô ta khiến tôi mất hết mọi hứng thú.
Hôm mẹ tôi qua đời, tôi đã say một trận ra trò. Mẹ là người hiểu tôi nhất, mẹ nói: “Bành Gia! Chẳng lẽ mẹ đã sai?”
Nói xong, mẹ nhắm mắt xuôi tay.
Tôi biết cái mà mẹ định nói là gì, tôi nhìn Mễ Lan, lúc đó cô ta đang cắm cúi lau nhà.
Tôi cũng không biết là đúng hay sai.
Khi đã say mểm, tôi loạng choạng vào phòng ngủ, không thấy bức ảnh cưới đã treo mười mấy năm trên tường đâu nữa, tự dưng sực tỉnh, định thần nhìn lại, thấy Mễ Lan đang cầm bức ảnh không biết định làm gì. Tôi có cảm giác cô ta sẽ làm chuyện gì hạ nhục Niệm Niệm.
Trong lúc tức giận, tôi xông tới tát cho cô ta một cái, “Ai cho