Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hôn Nhân 88 Tỷ

Hôn Nhân 88 Tỷ

Tác giả: Mễ Nhạc

Ngày cập nhật: 03:27 22/12/2015

Lượt xem: 134885

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/885 lượt.

được nguyện vọng. Tôi muốn nhìn thấy ba mẹ đang sống ở trên trời, nhưng tại sao tất cả mọi người đều không cần kẹo của tôi... Kẹo vẫn còn rất nhiều, cho cũng cho không hết, oa....”
Lê Khang nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn khóc nước mắt rơi như không có tiền, bé ngay cả nước mũi cũng chảy ra. Có cần phải khóc thương tâm đến như vậy không? Chẳng qua là kẹo không chia xong mà thôi.
Muốn tìm đồ giúp bé lau một chút, anh chợt nhớ tới buổi sáng vì để ứng phó với kiểm tra của viện trưởng, trong túi có một chiếc khăn tay, anh lấy khăn tay ra muốn lau nước mắt giúp bé, kết quả lại bị bàn tay nhỏ bé ngăn lại.
“Ô... Chờ một chút, khăn tay này không sạch sẽ? Ừ, thoạt nhìn rất sạch sẽ. Được, anh có thể giúp em lau nước mắt.”
Thật là một nha đầu yếu ớt! Nếu không phải bởi vì anh làm cho bé khóc, anh sẽ mặc kệ bé.
Lê Khang sau khi qua loa giúp bé lau khô nước mắt và nước mũi, nhặt những viên kẹo trên đất.
“Cầm lấy giỏ của bé đi, những viên kẹo này tôi sẽ giúp ăn tất cả.”
“Có thật không?” Cô gái nhỏ đã không còn khóc nữa. “Nhưng bác quản gia nói ăn quá nhiều kẹo, sẽ sâu răng.” Bé rất thích ăn kẹo, nhưng bác quản gia nói không thể ăn quá nhiều.
Lê Khang giận đến nỗi muốn đem kẹo trên tay ném lại vào trong giỏ nhỏ. “Vậy tôi không cần ăn.”
“Không được, anh nhất định phải ăn hết sạch, như vậy em mới nhìn thấy ba mẹ ở trên trời. Em rất nhớ bọn họ, muốn gặp bọn họ.” Cô gái nhỏ ngây thơ nói.
Làm sao có thể như vậy liền nhìn thấy được ba mẹ ở trên trời, cái này cũng giống như tất cả trẻ con đều tin tưởng rằng ông già Noel thật sự tồn tại. (Edit bởi Diễn Đàn Lê Quý Đôn). Nhưng những lời này Lê Khang không nói ra.
“Được, tôi biết rồi, tôi sẽ giúp ăn tất cả.”
“Đại ca ca, cám ơn anh.” Cô gái nhỏ cười vui vẻ.
“Bé tên là gì?”
“Tất cả mọi người đều gọi em là tiểu công chúa của công ty Giang thị.”
Lê Khang chỉ cảm thấy cô bé trước mắt là một đứa trẻ kỳ lạ, đầu tiên là mỉm cười, sau đó tức giận, tiếp đến khóc lớn, bây giờ còn nói mình là công chúa... Bé tốt nhất thật sự là công chúa.
“Giang Giai Dĩnh, con đang ở đâu?”
“A, cô giáo đang gọi em rồi. Đại ca ca, hẹn gặp lại.”
“Ừ, hẹn gặp lại.”
Lê Khang còn nhớ rõ, khi còn bé anh không thích ăn kẹo, nhưng lần đó anh lại đem toàn bộ kẹo mà người bạn nhỏ Giang Giai Dĩnh cho ăn sạch sẽ. Rất ngọt, thật sự rất ngọt, cho tới bây giờ dường như vẫn có thể cảm nhận được vị ngọt trong cổ họng. Hơn nữa từ sau hồi đó, anh liền bắt đầu mang theo khăn tay bên người.
Cũng không biết có phải là ăn quá nhiều kẹo cô cho không, mà anh vẫn luôn nhớ cô, sau này cô gái nhỏ đáng yêu đã trưởng thành, trở nên xinh đẹp hơn. Anh biết tất cả chuyện của cô, dù sao công ty Giang thị cũng thuộc vị trí đứng đầu ở Đài Loan, báo chí và tạp chí thỉnh thoảng cũng viết tin tức của tiểu công chúa nhà họ Giang, anh cũng chú ý đến chuyện Giang lão nói muốn kết thân cùng với điện tử Minh Đạt.
Sáu năm trước, anh khó khăn lắm mới được tham gia bữa tiệc một lần, chuyện cách đây nhiều năm, trong bữa tiệc lại lần nữa gặp được tiểu công chúa yếu ớt trước kia, nhưng trong mắt cô chỉ có bạch mã hoàng tử của cô, mặc dù anh chăm chỉ cố gắng, khoảng cách giữa bọn họ vẫn rất xa xôi.
Anh biết cô cuối cùng cũng không gả cho Trác Tư Phàm, hơn nữa sau đó cô cũng rất ít khi xuất hiện trong các bữa tiệc kinh doanh, anh cũng không gặp được cô, vì vậy ngày đó ở ngã tư đường nhìn thấy cô, anh thấy rất kinh ngạc, không chút nghĩ ngợi liền trực tiếp đi về phía cô, nhưng vì sợ hù dọa cô, anh không nói chuyện mà rời đi. Nghĩ cũng biết, cô vốn không nhớ ra anh người đại ca ca này. Nhưng, anh rất vui mừng khi cô gọi anh lại, mặc dù cà phê rất khó uống..., cuối cùng anh vẫn uống sạch toàn bộ, cũng giống như ăn hết toàn bộ kẹo năm đó.
Thật ra thì trước đây lúc tám tuổi, anh vẫn luôn vì mình lớn lên ở cô nhi viện, không có ba mẹ mà cảm thấy khổ sở, cũng cảm thấy tức giận, thậm chí khinh thường tất cả những chuyện trên đời, cho đến khi gặp được cô. Khi đó, anh đột nhiên cảm thấy con mắt tức giận của tiểu nha đầu này còn lớn hơn anh, so với anh còn đáng thương hơn, làm cho anh có cách nghĩ khác đi, cho nên anh quyết định nghiêm túc học tập, tương lai bản thân sẽ làm ông chủ, làm một người có thành tựu, như vậy có lẽ có thể vượt qua cô, sau đó hai người quả nhiên gặp nhau.
Tay Lê Khang nhẹ nhàng mơn trớn tóc của cô, thật vui mừng tiểu công chúa của anh giờ phút này đang ở bên cạnh anh, cho dù hai người chỉ là vợ chồng giả, anh đã cảm thấy rất thỏa mãn.
Khi Giang Tâm nghiên tỉnh lại, nhìn thấy Lê Khang gương mặt anh tuấn rất nam tính đang ở trước mặt cô, hơn nữa khi dựa vào thật gần thì cô sợ hết hồn. “Lê... Lê Khang?”
Lê Khang lại khôi phục nét mặt thâm trầm trước sau như một. “Cô tỉnh lại là tốt rồi, tôi đang muốn gọi cô. Đến nhà rồi, xuống xe.” Anh mở cửa xe, đi xuống xe trước.
“Đến nhà rồi?” Cô nhìn xuống bên ngoài cửa sổ, quả nhiên là đang ở bãi đỗ xe ngầm của chung cư.
Bất quá, anh mới vừa rồi thật sự chỉ là muốn gọi cô dậy sao? Bởi vì do rất gần, cô còn tưởng rằng anh muốn hôn cô. Giang