Duck hunt

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hôn Nhân Đại Sự

Hôn Nhân Đại Sự

Tác giả: Tử Trừng

Ngày cập nhật: 03:52 22/12/2015

Lượt xem: 134553

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/553 lượt.

Khẩn Đinh: một thắng cảnh nổi tiếng ở Đài Loan. Nơi đây từng là đề tài cho bộ phim Đài Loan nổi tiếng “Khẩn Đinh, tình yêu của tôi”, từng được chiếu trên kênh VTV6 vào năm 2010.
Phần 2
Sau khi rời nhà ba mẹ, Trương Vận Như cũng không có vội về nhà, cô tản bộ bên đường, trên đường đi có một công viên nhỏ, cô nhất thời nổi hứng muốn đi vào công viên, nhìn thấy trẻ con chơi đùa còn người già tán gẫu, cảm giác thật là mãn nguyện.
"Cô Nghiêm? Gặp cô ở đây thật là trùng hợp."
Lúc cô đang vui vẻ nhìn mấy đứa nhỏ chơi bóng da, có một giọng nói truyền vào trong tai, cô theo tiếng gọi nhìn lại, kinh ngạc phát hiện là Ngụy Chí Hạo từng gặp mấy lần ở Maldives.
"Anh Ngụy, sao anh lại ở đây?"
Hai người quen biết nhau ở Maldives, không có lưu lại bất kỳ phương thức liên lạc nào, ở công viên nhỏ này gặp nhau, quả thật là khó tin.
"Tôi ở gần đây, mỗi chiều đều tới đây đi dạo." Ngụy Chí Hạo giải thích.
"Vậy à? Cuộc sống của anh có vẻ rất nhàn nhã!" Cô cười khẽ.
"Có rảnh hơn nữa không bằng thiếu phu nhân như cô đâu, lúc này còn rãnh rỗi ở đây nhìn trẻ con chơi bóng." Anh châm biếm.
"Anh biết không, thật ra không có việc gì làm cũng rất khó chịu." Cô thở dài nói.
"Sao vậy, cô không cùng các bà vợ của bạn chồng cô tụ họp lại đi chăm sóc sắc đẹp, mua sắm sao?"
Chuyện này thật thú vị, trong ấn tượng của anh, các vị phu nhân nhà giàu đều tụ chung một chỗ shopping, tám chuyện tầm phào, sao cô Nghiêm lại không giống thế?
"Không có! Tôi ở nhà một mình tương đối nhiều." Cô ngẩng đầu nhìn phía chân trời, bất giác lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh.
Ngụy Chí Hạo chú ý tới sự cô đơn trong mắt cô, nghi ngờ mím môi, chuyện này thực sự không giống vẻ mặt mà một phu nhân nên có, cô có tâm sự phải không?
"Thời gian cô ở nhà nhiều vậy tại sao không tìm chút chuyện để làm?" Anh bất giác bật thốt lên.
"Tôi không có sở trường gì đặc biệt, coi như muốn tìm việc làm, cũng không biết bản thân nên làm cái gì." Cô lắc đầu, đối với bản thân không hề có tự tin.
"Không thể nào, không có cái gì khiến cô đặc biệt hứng thú hay thích sao?" Kỳ lạ, cuối cùng phụ nữ đã trưởng thành như thế nào vậy?
"Đặc biệt có hứng thú. . . . . . A! Có, từ nhỏ tôi đã thích vẽ bậy."
Cô hưng phấn vỗ tay, nhưng một giây sau lại ngại ngùng lè lưỡi: "Chỉ là vẽ linh tinh thôi, cũng không có vẽ cái gì đặc biệt."
"Ừ ~~ có lẽ có thể thử nhìn xem." Ngụy Chí Hạo suy nghĩ một chút, từ trong túi lấy giấy bút ra, nhanh chóng viết xuống một dãy số đưa cho cô: "Tôi biết rất nhiều Nhà Xuất Bản, đây là số điện thoại của tôi, cô có rãnh thì vẽ ít thứ cho tôi nhìn thử, có lẽ tôi có thể giúp cô tìm được người biết thưởng thức!"
"Ha ha ~~ Anh Ngụy thật là thích nói giỡn!"
Cô vẽ cũng chẳng khác gì con nít, ai mà thích chứ!
"Thế giới đồ họa coi trọng sự sáng tạo, không thử làm sao biết?"
Ngụy Chí Hạo cũng không bi quan như cô, ngược lại rất có hứng thú khích lệ cô: "Cứ như vậy trước đi, chờ cô chuẩn bị tốt thì liên lạc với tôi, được chứ?"
". . . . . . Được!"
Cô đưa mắt nhìn Ngụy Chí Hạo rời đi, mất hồn nhìn chằm chằm tờ giấy trên tay.
Có thể sao? Những bức vẽ tầm thường kia cũng có khả năng tìm được người thưởng thức sao?
Có lẽ là buồn bực, cũng có lẽ là Ngụy Chí Hạo khích lệ nên xảy ra chút tác dụng hóa học, sau khi Trương Vận Như suy tư vài ngày, cuối cùng không nhịn được chạy đến văn phòng phẩm mua dụng cụ vẽ về nhà, nghiêm túc vẽ tranh.
Có thể là trên đường lơ đãng thấy con chó nhỏ, cũng có thể là một hình ảnh vụt qua trên TV, một khi có cảm giác, cô sẽ cầm bút lên vẽ, đem hình ảnh vẽ thành bức tranh đầy mê hoặc.






Phần 1
Cô không có chút dài dòng nào, trực tiếp làm rõ trọng tâm: "Anh cho rằng em ở nơi đông người thì có thể làm cái gì với anh ta chứ?"
"Miệng ở trên mặt người khác, lỡ bị nói không tam tòng tứ đức, em đảm đương nổi không?"
Anh cắn chặt hàm dưới, đánh chết không thừa nhận nghi ngờ trong lòng.
"Đúng, mặt mũi nhà họ Nghiêm anh là quan trọng nhất, chuyện gì em cũng không làm là được chứ gì?"
"Thật không? Anh cũng đừng bận tâm đến thể diện của tôi, cố ý nói lời dễ nghe đó!" Trương Vận Như vui vẻ không quên liên tục xác nhận.
"Có phải nói lời dễ nghe hay không, chờ nghe người bạn của tôi phụ trách xuất bản tranh rồi sẽ biết!" Ngụy Chí Hạo nở nụ cười tươi, bàn tay làm dấu hiệu OK muốn cô yên tâm.
Trương Vận Như vừa mong đợi lại sợ bị thương tổn, chỉ cười nhẹ, cầm lấy bản vẽ đi tới xe Ngụy Chí Hạo.
Bởi vì tâm trạng quá hưng phấn, cô hoàn toàn không chú ý tới trước cửa lớn công ty bách hóa cách đó không xa có vị phu nhân thu hết nhất cử nhất động của cô vào trong tầm mắt, vẫn không quên dùng di động chụp lại cô và Ngụy Chí Hạo.
Đợi sau khi ô-tô cô và Ngụy Chí Hạo rời đi, phu nhân đó bỏ điện thoại di động vào trong túi xách hàng hiệu, nở một nụ cười khểnh.
"Cái người này gần đây là xảy ra chuyện gì? Hormone mất cân đối? Hay là chị dâu không thỏa mãn anh?" Nhiếp Quân nhìn chằm chằm anh họ ngồi sau bàn làm việc, buồn cười