Polaroid

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hôn Nhân Đại Sự

Hôn Nhân Đại Sự

Tác giả: Tử Trừng

Ngày cập nhật: 03:52 22/12/2015

Lượt xem: 134486

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/486 lượt.

m xoi của anh.
"Chẳng lẽ em có bí mật gì không thể cho người khác biết?" Anh chê cười, che giấu tốt việc mình mất khống chế với phản ứng sinh lý của bản thân.
Đáng chết! Sao có thể sau mười năm cô vẫn còn sức ảnh hưởng lớn với anh chứ?
". . . . . . Nói cái đầu anh á!"
Cô không chịu nổi lớn tiếng, một lúc sau mới không cam tâm tình nguyện nói: "Là ba em với vợ bé bên ngoài sinh em trai!"
Nghiêm Hâm mở lớn hai mắt, ngây người thật lâu sau mới hồi phục tinh thần lại, có chút vô lực ngã ngồi vào ghế sofa.
"Em có em trai khi nào?"
Vậy mà anh lại chẳng biết gì cả?! Thật xấu hổ!
"Tiểu học thì có."
Cô hơi mím môi, rõ ràng không muốn nói tới chuyện cũ này.
"Vậy sao em chưa từng nói cho anh biết?"
Điều này chứng tỏ trong lúc bọn họ hẹn hò, cô đã sớm biết người em trai kia tồn tại nhưng lại chưa bao giờ nói với anh!
"Anh chưa từng nghe chuyện xấu trong nhà không thể để người ngoài biết sao?"
Cô tức giận nhìn anh, cũng không tin nếu anh ở trong tình huống này sẽ nói đầu đuôi ngọn ngành cho cô biết.
Anh sững sờ, không cách nào phủ nhận cách cô nói.
Hôm nay nếu đổi lại là anh có một anh em cùng cha khác mẹ, căn bản anh không cách nào chấp nhận được, chứ đừng nói đến chuyện đi khắp nơi nói cho người khác.
"Làm sao em lại ngốc như vậy, đi giúp nó đứng ra bảo đảm?"
Chẳng lẽ cô không thấy được chữ bảo vệ này được con người tạo ra từ sự ngu ngốc sao? Chính là ngốc, mới có thể đi đứng ra bảo đảm cho người ta!
"Bởi vì. . . . . ."
Cô cúi đầu, bản thân cũng trăm ngàn lần không muốn: "Em thấy ba mẹ bởi vì dính líu đến em trai nên ngày ngày bị người ta đòi nợ, lấy nước mắt rửa mặt. . . . . . nên một mình em gánh vác."
Cô dĩ nhiên biết chuyện mình làm rất ngu dốt, nhưng thực tế buộc cô không thể không làm vậy.
Mặc dù ba có lỗi với mẹ, nhưng ván đã đóng thuyền, chuyện em trai tồn tại là sự thực, chuyện thiếu nợ chạy trốn có giấy vay nợ làm chứng, không thể thay đổi được gì cả.
Hơn nữa này món nợ sẽ không bởi vì một thằng nhóc không chịu trách nhiệm bỏ chạy mà xóa bỏ, trong nhà dù sao cũng phải có người gánh chịu.
Vốn là người bảo lãnh em trai là ba, nhưng sau khi em bỏ trốn, cô nhìn ba mỗi ngày bị người ta đuổi bắt, cho nên không đành lòng, không thể làm gì khác hơn là ra mặt nói chuyện với đối phương, đổi người bảo lãnh thành bản thân mình.
Nhưng bởi vì lãi quá cao, khi cô gánh vác trách nhiệm thì áp lực kinh tế càng ngày càng nặng, bất đắc dĩ phải sắp xếp ba mẹ ở chỗ an toàn trước, chạy trốn chết ứng phó chủ nợ.
Nghiêm Hâm nhíu mày, mặc dù về tình, sự ngu xuẩn của cô có thể tha thứ, nhưng nói đi nói lại vẫn là một câu: “quá ngu xuẩn!”.
"Tình huống như thế đã duy trì bao lâu?" Anh hỏi.
"Hơn một năm rồi."
Cô vẫn luôn đợi tại Trung Nam Bộ, nơi nào thuê người thì làm, vẫn tưởng mình đã tránh đủ đã lâu, không ngờ một lần tới Đài Bắc đã lập tức bị tóm, mới có thể ở trên đường bị người ta bắt.
"Tại sao em không tìm đến anh?"
Không có tiền thì phải nghĩ cách! Tìm bạn bè thân thiết mượn tiền trả hết lãi rồi từ từ trả tiền vốn sau, nếu đầu cô suy nghĩ nhanh hơn thì phải tới tìm anh.
Nếu cô tới tìm anh sớm một chút thì cũng không cần trốn đông trốn tây.
"Tìm anh để rồi sau đó bị anh chế giễu như bây giờ sao?"






Cô tự giễu cười khổ, bất đắc dĩ lắc đầu.
Mặc dù cô rất thê thảm, bị bức đến mức không có chỗ trốn, nhưng lòng tự ái cơ bản vẫn còn, huống chi ban đầu là mình quyết định rời khỏi anh nên bây giờ không thể vì tiền bạc mà quay đầu về tìm anh được.
Sắc mặt Nghiêm Hâm thay đổi lớn, giật mình vì đã vô tình làm tổn thương cô, không khỏi mềm giọng lại.
"Quên đi, nếu đã không có ý định tìm anh thì sao khi trên đường thấy anh lại gọi anh?" Lời này của cô mặc dù hợp tình hợp lý, nhưng không khỏi có chỗ mâu thuẫn.
Theo cách cô nói, nhìn thấy anh phải tránh xa anh ra mới đúng, vì sao lại nhờ anh giúp đỡ? Đây căn bản là mâu thuẫn trong mâu thuẫn!
Anh cười mỉa, đổi tư thế thoải mái trên ghế sofa: "Vừa rồi ở đồn cảnh sát không phải em nói bất kể chuyện gì cũng đồng ý với anh sao?"
"Đúng!" Vận Như nhíu mày: "Nhưng cái này thì liên quan gì đến giao dịch chứ?"
"Sai, đây chính là giao dịch."
Có thể thấy được nhận định của hai người bọn họ đối với giao dịch này không nhất quán, nhưng không sao, dù sao việc bồi thường anh muốn có được: "Anh cứu em, cho nên em phải làm một chuyện báo đáp anh, đúng không?"
". . . . . . Ừ." 
Thì ra là anh đem chuyện này làm thành giao dịch, khiến cảm xúc cô chìm đến tận cùng: "Anh muốn em làm gì báo đáp anh?"
Anh cứu cô, muốn cô báo đáp cũng không bị chỉ trích nặng, nhưng lúc anh này đem quan hệ bọn họ coi như giao dịch thì hiển nhiên hai người cũng không đáng làm bạn bè . . . . . .
"Vậy thì tốt, em ở chỗ này ở trước, anh sẽ tìm thời điểm thích hợp dẫn em đi gặp bà nội anh." “Bắn một phát đại bác” xong, anh đứng dậy đi tới tủ lạnh lấy nước uống.
"Tại sao em phải ở đây?"
Cô trừng mắt nhìn, không hiểu ý của anh muốn vì sao.