Snack's 1967

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hôn Nhân Đại Sự

Hôn Nhân Đại Sự

Tác giả: Tử Trừng

Ngày cập nhật: 03:52 22/12/2015

Lượt xem: 134498

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/498 lượt.

đâu! Nghe giống như đại ca xã hội đen, hại cô có chút buồn cười.
"Đúng vậy, ba em làm quản gia cho bác trai Nghiêm hơn hai mươi năm rồi, cho nên từ nhỏ đã biết Nghiêm lão đại rồi, em gọi anh ấy như vậy luôn."
Tiểu Hoa phất tay một cái, phát hiện trên tay mình còn cầm chổi lông gà, lúc này mới nhớ đến công việc của mình còn chưa hoàn thành: "A! Xong rồi! Nói chuyện với chị, em quên phải làm việc! Bận chút việc trước, lần sau sẽ tán gẫu với chị.”
Thấy Tiểu Hoa như gắn động cơ vào mông, thoáng một cái đã không thấy bóng dáng, Trương Vận Như khẽ thở dài, ngẩng đầu nhìn đèn thủy tinh trên trần nhà, nhất thời không biết con đường tương lai của mình phải đi như thế nào …
Nghiêm Hâm đi làm, trong nhà chỉ còn hai người là Trương Vận Như và Tiểu Hoa, Tiểu Hoa coi như hiểu đạo đãi khách, sau một lúc sẽ tới hỏi cô cần cái gì, sau đó mới làm chuyện của mình.
Mặc dù Trương Vận Như muốn ra bên ngoài hóng mát một chút, nhưng lại sợ chuyện tối hôm qua lại xảy ra lần nữa.
Lỡ như gặp mấy tên đòi nợ hung tợn, cô không chắc mình có may mắn được cứu sống như ngày hôm qua không, cho nên, vì không để cho chuyện như vậy xảy ra, một mình cô dứt khoát ngồi rảnh rỗi trong phòng khách vậy.
Phần 3
Ăn xong bữa trưa Tiểu Hoa chuẩn bị, cô đi tới phòng sách, phát hiện bên trong có rât nhiều tiểu thuyết phiên dịch, Vận Như nghiêng đầu, nghĩ thầm dù sao cũng rảnh rỗi không có việc làm, cứ tìm chỗ ngồi xuống đọc vậy.
Khi có chuyện làm, thời gian trôi qua rất nhanh, cô xem tiểu thuyết say sưa, hoàn toàn không chú ý tới thời gian trôi qua, cho đến tiếng Tiểu Hoa truyền vào trong tai.
"Thì ra là chị trốn ở đây."
Tiểu Hoa vừa thấy được cô đã cười: "Em hết giờ làm rồi, một mình chị ở đây không sao chứ?"
"Không phải em ở đây sao?"
Trương Vận Như nháy mắt, nếu Tiểu Hoa là quản gia Nghiêm gia thì phải ở đây mới đúng chứ?
"Đâu có! Một tuần em đến đây hai ngày, phụ trách quét dọn nhà cửa, cũng không khác nữ giúp việc là mấy!" Tiểu Hoa cười ha ha, cô còn đi học ban đêm, đến nhà Nghiêm lão đại làm việc thuần túy mang tính chất làm công: "Hơn nữa em còn đi học lớp ban đêm, lát nữa còn phải chạy tới trường đi học!"
"Vậy vất vả quá!"
Cũng đúng, Tiểu Hoa khoảng 17, 18 tuổi nên vẫn còn đến trường, cô mỉm cười, thân mật nói: "Đi đường cẩn thận đó!"
"Không thành vấn đề, bữa sau lại gặp."
Tiểu Hoa vẫy tay với cô rồi như con bướm nhỏ nhanh nhẹn đi khỏi.
Đợi Tiểu Hoa đi, cô tiếp tục cúi đầu đọc sách, không biết đọc bao lâu, đột nhiên nghe được tiếng cửa mở, cô để quyển sách xuống, thấy Nghiêm Hâm đi vào phòng sách.
"Anh đã về rồi! Đã ăn cơm chưa?"
Cô cảm thấy bụng hơi đói, thuận miệng mà hỏi.
"Vẫn chưa." Anh giật mình, tiện tay tháo cà vạt trên cổ.
Tưởng rằng để Vận Như ở nhà một mình cô sẽ rất mất hứng, không ngờ cô chẳng những ngoan ngoãn đợi ở phòng sách, thậm chí còn chủ động hỏi anh ăn cơm chưa, hoàn toàn không để bụng thái độ không thân thiện của anh tối hôm qua, thật là làm anh có chút thụ sủng nhược kinh.
"Em đi xem trong tủ lạnh có thức gì ăn, có lẽ có thể nấu được gì đó . . . . ." Cô vuốt cái cổ ê ẩm, nhẹ nhàng nói.
Đêm qua cô suy nghĩ rất nhiều, tất cả đều là chuyện có liên quan đến Nghiêm Hâm.
Chuyện yêu đương mười năm trước, sự dịu dàng, quan tâm chăm sóc anh dành cho cô, thường trêu chọc cô đến vui vẻ không nói ra lời, còn dẫn cô đi du sơn ngoạn thủy khắp nơi, lại chưa từng làm ra bất kỳ hành động vượt rào nào.
Anh nắm giữ tất cả thời gian của cô, khiến trong lòng, trong mắt cô ngập tràn hình bóng anh, cảm thấy bốn phía chìm trong sắc hồng.
Cô vẫn cho là hai người sẽ bên nhau cả đời, đầu bạc răng long, ai biết còn có tác động mạnh mẽ từ bên ngoài chia rẽ tình cảm bọn họ . . . . . .
Những năm qua cô chưa từng nhắc về tác động này với bất kì ai, bởi vì cô biết một khi đã nói, sợ rằng sẽ gây tổn thương cho người khác, mà đó là kết quả cô không muốn thấy nhất.
Có lúc ngu ngốc cũng là một niềm hạnh phúc, vì không để cho người mình quan tâm bị tổn thương, đã giấu diếm nhiều năm như vậy, vậy thì tiếp tục cất bí mật này trong đáy lòng đi!
Thời gian thay đổi rất nhiều chuyện, lại chưa từng thay đổi địa vị của cô trong lòng anh, nếu ông trời muốn dùng cách hoang đường như vậy cho bọn họ gặp lại, vậy thì thuận theo ý trời, tiếp tục tình yêu say đắm chưa hoàn tất của bọn họ đi!
Mặc dù anh coi đây là giao dịch, mặc dù thái độ anh đối với mình không tốt, cô đều có thể hiểu và thông cảm được, dù sao mình năm đó không chào mà đi, vả lại đến bây giờ cũng không giải thích rõ ràng. . . . . .
Dù sao, mặc kệ cuộc hôn nhân này có thể kéo dài bao lâu, cô đều cho rằng ông trời đã ban cho mình một món quà, để cho cô tiếp tục tình yêu mộng đẹp này.
"Ừ."
Nghiêm Hâm đáp nhẹ một tiếng, trong bụng lại có chút cảm động.
Cô không chỉ không trách anh để lại cô một mình mà còn sẵn lòng giúp anh nấu cơm? Trong một phút giây nào đó, anh muốn quay lại những ngày yêu đương trước kia.
"Vậy anh đi tắm đi, em xem thử có thể nấu thứ gì ăn không."
Cô cười nhẹ một tiếng, cúi đầu rờ