XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hôn Nhân Đại Sự

Hôn Nhân Đại Sự

Tác giả: Tử Trừng

Ngày cập nhật: 03:52 22/12/2015

Lượt xem: 134499

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/499 lượt.

sao chứ? Chỉ khiến Nghiêm Hâm hiểu lầm cô nhiều hơn thôi.
Huống chi cô đã nói với bản thân phải tiếp nhận sự thật đã định, muốn dùng trái tim hồi báo tình yêu với nỗi đau mà cô nợ anh nhiều năm trước, nói hay không nói đều không thể thay đổi được gì.
"Thật ra thì. . . . . . Mặc dù chúng con từng chia tay, nhưng bây giờ rất ổn định, sau khi bàn bạc mới quyết định kết hôn . . . . . ." Cô có chút xấu hổ nói nhỏ.
Mười năm này, không phải không có người theo đuổi cô, nhưng cô rất rõ trong lòng mình chỉ có mình một dáng hình cao gầy của anh, mặc dù khoảng cách hai người hết sức xa xôi, nhưng cô vẫn không quên được anh . . . . . .
Cũng bởi vì như thế, mặc dù lừa gạt trưởng bối là hành động không tốt, cô vẫn lựa chọn phối hợp anh diễn tuồng vui này, mong muốn nhỏ nhoi là mình có thể bám vào khuỷu tay cứng cỏi và mạnh mẽ của anh, tìm được điểm tựa trong cuộc đời này.
Nghe cô vừa nói như thế, Trịnh Tố Linh cùng Nghiêm Hâm đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Trịnh Tố Linh lo lắng chính là cháu yêu tìm bạn gái cũ tới gặp bà, có phải đã thông đồng tốt để gạt bà không? Nhưng cô bé này nhìn đơn thuần lại thiện lương, không giống kiểu con gái giỏi mưu tính . . . . . .
Tình cũ không rủ cũng tới sao? Mặc dù bà không rõ ràng lắm vì sao năm đó hai đứa nhỏ chia tay, nhưng chuyện tình cảm không ai nói rõ được, ngày hôm qua không yêu, hôm nay lại yêu cũng không phải làm người quá kinh ngạc chuyện, cho nên liền dễ dàng tin chuyện vui này.
Mà Nghiêm Hâm lại sợ cô không cam lòng, kể ra hết giao dịch của mình với cô, vậy anh khó mà tìm được một cô gái vừa mắt tới báo cáo với bà nội . . . . . .
Hả? Cô gái vừa mắt?
Qua những chuyện cũ không thể chấp nhận kia, sao anh còn cho là cô nhìn cô vừa mắt chứ?
Không đúng, cô phải là kẻ thù của anh, vì thằng đàn ông khác mà phản bội anh, anh cưới cô hoàn toàn là vì trả thù -- đúng, đơn giản là trả thù, không có lý do nào khác, tuyệt đối không có!!!
Nhưng anh quên một chuyện, trói lại cô ở bên mình, anh cũng bị giam cầm theo, không cách nào thoát được.
"À con đã nói với người nhà chưa? Bọn họ phản ứng như thế nào?" Trịnh Tố Linh nở nụ cười nhẹ.
Người ta là ba mẹ vợ nhìn con rể, càng xem càng thú vị, bà lại là nhìn cháu dâu, càng xem càng hài lòng, rất thích Trương Vận Như điềm tĩnh, tính tình không tranh với người; bà xem người nhất định chuẩn, có lẽ bởi vì Trương Vận Như này tính tình điềm tĩnh mới có thể yêu cháu yêu cũng điềm tĩnh của bà, Trịnh Tố Linh nhếch miệng, cảm thán duyên phận thật kỳ diệu.
"Bà nội yên tâm, ba mẹ cô ấy cũng biết chuyện giữa chúng con, con sẽ tìm thời gian đến nhà cô ấy cầu hôn." Nghiêm Hâm cướp lời.
"Vậy thì tốt, tuyệt đối không được thất lễ."
Nghiêm gia là nhà có tiếng, không thể thiếu sót chuyện này.
"Con biết rồi bà nội."
Qua cửa! Gánh nặng Nghiêm Hâm trong lòng cũng tan biến, trên mặt cuối cùng cũng có nụ cười.
Phần 3
"Vận Như, có rãnh thì đến đây thăm bà nội, nếu Hâm Nhi dám bắt nạt con thì con cứ nói với bà nội, bà nội sẽ làm chỗ dựa cho con."
Trịnh Tố Linh nhìn gương mặt, thân hình mượt mà của cô, vô cùng hài lòng.
Bây giờ mấy đứa con gái luôn biến mình gầy như cây tăm, thêm chút thịt đã la hét muốn giảm cân, những tiểu thư nhà giàu sang, phu nhân chính khách quyền quý nhìn chẳng phúc hậu chút nào.
Nha đầu này dáng dấp được, dáng dấp rất chuẩn!
"Cám ơn bà nội." Trương Vận như rất cảm động gật đầu.
Cô không ngờ Trịnh Tố Linh hoàn toàn khác với trưởng bối trong ấn tượng nhà giàu có của cô, chẳng những không ghét bỏ xuất thân của cô, còn nói chuyện rất gần gũi, ấm áp, thoáng chốc khiến cô cảm động không biết nên làm thế nào cho phải.
Hai người ngồi trò chuyện với Trịnh Tố Linh một lúc lâu mới rời khỏi đại trạch Nghiêm gia.
"Vừa rồi em trả lời không tồi." Trên đường về nhà, Nghiêm Hâm có phần khen ngợi.
Trương Vận như nhìn quang cảnh thành phố ngoài cửa sổ, im lặng một lúc sau mới nhẹ nhàng nói: "Đây là em nợ anh."
Tim Nghiêm Hâm căng thẳng, hàm răng nghiến lại, tay cầm lái siết chặt đến nỗi các ngón tay trắng bệch ra.
"Mặc dù em không biết sao bà nội lại ép anh kết hôn, nhưng ít ra cho em cơ hội trả lại anh tình nghĩa, em rất cám ơn bà nội." Cô cúi đầu nói.
Cô hiếm khi yêu mến một người trong thời gian ngắn như vậy, người thứ nhất là Nghiêm Hâm - mười năm trước lần đầu tiên cô nhìn thấy anh, nhất thời có cảm giác như bị điện giật, vì vậy khi anh mở lời muốn theo đuổi thì cô không suy nghĩ nhiều mà đồng ý, mà người thứ hai không ai khác là Trịnh Tố Linh, người cho cô cảm giác hết sức thoải mái và ấm áp.
"Sao em không nói thẳng ra là muốn cảm ơn bà nội cho em cơ hội trở thành thiếu phu nhân Nghiêm gia?" Trả anh tình nghĩa? Nghiêm Hâm anh là ai, cần cô trả phần tình nghĩa này sao?
Cách nói hiển nhiên chọc giận anh, anh giận quá hóa cười, nói châm chọc hết sức có thể: "Bao nhiêu danh viện thục nữ muốn cầu vị trí đó còn không được, nhưng em cứ tự nhiên mà có."
"Có ý gì?"
Cô hoảng hốt, chẳng lẽ anh cho rằng cô vì tiền của anh mới đồng ý kết hôn với anh?
Không sai, bởi