
Tác giả: Diệp Tuyên
Ngày cập nhật: 04:18 22/12/2015
Lượt xem: 1341445
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1445 lượt.
y cái quán nhỏ tồi tàn này trong một con ngõ tồi tàn nào đó trên phố đi bộ. Tên quán rất lạ: “Cá”. Quán bán cá kho dưa, cá hấp, lẩu cá… Họ gọi món cá kho dưa, một nồi to, chỉ có 28 đồng, rất phải chăng. Ăn xong, họ xoa bụng no nê và đi dạo trên phố đi bộ, nói với nhau những chuyện linh tinh, nói gì thì cô không nhớ nữa, vì cô vốn là một người rất hoạt náo, không bao giờ để không khí lắng xuống… Rồi tiếp sau đó họ đến một cửa hàng kính rất lâu năm, cô giúp Quản Đồng chọn gọng kính, một cặp mắt kính K13, hình như mấtđến hơn 600 dồng, đắt quá đi, kinh doanh kính đúng là siêu lợinhuận…
Rồi họ cầm cặp kính đã lắp xong đi ra tản bộ ở quảng trường gần đó, nghe nhạc nước, bài: “Khúc giao hưởng vận mệnh”, rất hay, nhưng trong âm thanh trong trẻo đó, Quản Đồng lại nghiêm nghị nói: “Cố Tiểu Ảnh, em có thể làm bạn gái tôi được không?”…
Tất cả mọi chuyện đang rối hết cả lên.
Cố Tiểu Ảnh ngẩn người đứng giữa ánh sáng rực rỡ của màn nhạc nước lặng lẽ nhìn người con gái khiến anh thấy thú vị ngay từ ngày đầu tiên gặp mặt, nhìn ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt to đang chớp chớp.
Rất lâu sau, anh mới nghe thấy tiếng cô nói: “Không thể được.”
Quản Đồng hỏi: “Tại sao lại không thể được?”
Cố Tiểu Ảnh khẽ nhíu mày, dường như đang lựa chọn từ ngữ, cuối cùng ấp úng nói thật: “Tôi không thích công chức nhà nước.”
“Tại sao vậy?” - Quản Đồng thắc mắc.
“Bố tôi là công chức nhà nước, ngay từ nhỏ tôi đã nhìn thấy quá nhiều người thuộc cái giới đó rồi”, Cố Tiểu Ảnh bĩu môi, “đầy người ngoài uống trà đọc báo ra thì chẳng biết làm gì cả, nếu có ngày bị đuổi việc thì chết đói là cái chắc. Cũng chẳng có chút văn hóa nào, mà cứ muốn bám chặt lấy cái ghế không chịu buông tay, mở mồm nói chuyện là thấy ăn với uống. À mà đúng rồi, còn có những kẻ bợ đỡ, nịnh hót, không thể hiểu họ có giá trị tồn tại gì không. Anh nói xem, loại người đó có làm lãng phí tiền của người nộp thuế không?”
Quản Đồng dở khóc dở cười, một lúc sau mới hỏi: “Cô có nghĩ tôi là dạng người đó không?”
Cố Tiểu Ảnh nghĩ ngợi, lắc đầu: “Có lẽ không phải”.
“Vậy tại sao lại không được?” Quản Đồng nhẫn nại hỏi.
“Vì rồi sẽ đến một ngày anh trở thành loại người đó”, trí tưởng tượng của Cố Tiểu Ảnh đột nhiên trở nên phong phú, thái độ phút chốc trở nên xót xa, “ở lâu trong môi trường này, rồi sẽ đến một ngày anh cũng có bụng bia, đầu óc thì chỉ nghĩ đến ăn, chủ nghĩa quan liêu, không học hành gì và không tiến bộ, rồi biến thành một con mối khổng lồ…”
“Thôi mà!”- Quản Đồng cuối cùng cũng không muốn nghe tiếp nữa, cười đau khổ: “Cố Tiểu Ảnh xem nhiều phim quá thì phải ?”
“Gì cơ?” -Cố Tiểu Ảnh nhìn Quản Đồng như vừa tỉnh khỏi giấc mộng.
“Những con mối trong phim thường là vẻ ngoài của mặt nạ”, Quản Đồng thở dài, “nhưng các cơ quan nhà nước giờ không như vậy nữa. Đặc biệt là các cơ quan trực thuộc tỉnh, tỷ lệ thạc sỹ tiến sỹ ngày càng cao. Như ở chỗ chúng tôi, cứ sáu người thì một người là tiến sỹ, ba người là thạc sỹ, hai người còn lại đều là sinh viên đại học các ngành danh tiếng, tuổi trung bình chỉ 35 thôi. Chúng tôi làm việc nghiêm túc, không ngừng học tập và tiến bộ… Bạn Cố Tiểu Ảnh, bạn không thể nhìn chúng tôi qua cặp kính màu”.
Cố Tiểu Ảnh ngạc nhiên nhìn Quản Đồng, bán tín bán nghi.
Quản Đồng lại bất đắc dĩ thở dài, đến trước mặt Cố Tiểu Ảnh, cúi đầu, nhìn vào mắt Cố Tiểu Ảnh nói: “Cố Tiểu Ảnh, em có muốn đến chỗ tôi làm việc để tham quan một chút không?”
Cố Tiểu Ảnh sững sờ nhìn Quản Đồng. Cô nhìn thấy, dưới ánh đèn đang thay đổi liên tục, ánh sáng trên gương mặt anh cũng đang thay đổi liên tục, phác qua những đường nét trên khuôn mặt anh, gương mặt trẻ thơ thật đáng yêu…
Đột nhiên, Cố Tiểu Ảnh như sực tỉnh: “Tôi biết vì sao anh muốn đi mua kính rồi”.
Chủ đề câu chuyện thay đổi quá nhanh, Quản Đồng một lúc mới phản ứng kịp, bất giấc hỏi: “Vì sao?”
“Vì anh chẳng giống người 31 tuổi chút nào”, Cố Tiểu Ảnh “chẹp chẹp” mấy tiếng, tiếp tục ngắm kỹ người Quản Đồng. “Anh đeo kính là để che giấu khuôn mặt trẻ con này phải không?”
Quản Đồng buồn bã cúi đầu, không nói gì.
Cứ như thế, buổi tối hôm đó, Quản Đồng cuối cùng cũng không đủ kiên nhẫn để hỏi: Cố Tiểu Ảnh có phải em từ hành tinh khác đến không?
A quả thực… quả thực đã hoàn toàn chịu thua trước cô!
Lần đầu thổ lộ, tình cảnh của Quản Đồng thê thảm như vậy. Cố Tiểu Ảnh thề là không phải cô cố tình chuyển chủ đề nói chuyện. Cô thực sự rung động trước sự trẻ trung lâu dài của một người nào đó, nên chỉ chân thành thể hiện ý kiến của mình mà thi.
Huống hồ, chính cô cũng biết, cũng không phải cô không có cảm tình gì với Quản Đồng.
Nhưng cô vẫn còn có chút sợ hãi. Trước đây, Trần Diệp cũng đã từng nói thích cô chân thành, từng nói từ giờ trở đi sẽ chăm sóc cô, nhưng rồi cũng vẫn rời xa cô đấy thôi?
Lúc đó, Trần Diệp là “cây violon hàng đầu” nổi tiếng của học viện nghệ thuật, đẹp trai, dịu dàng, tài năng xuất chúng. Cái ngày anh mở lời nói yêu cô, tuy rất bất ngờ, nhưng cô không hề ngần ngại m