
Bà Xã Xinh Đẹp Và Con Trai Thiên Tài
Tác giả: Diệp Tuyên
Ngày cập nhật: 04:18 22/12/2015
Lượt xem: 1341431
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1431 lượt.
ày của anh không? Em có đồng ý lấy anh mà không có đến cả nhẫn đính hôn không?”
Nói đến câu cuối cùng này, giọng cô thấp xuống. Nói một hồi nãy giờ, cô mới cảm thấy cãi cọ đúng là một chuyện quá mệt mỏi. Dù là thắng hay thua, đều mệt mỏi. Cô thở dài: “Có những điều, nói ra được là tốt. Em thề, từ ngày hôm nay, em sẽ không bao giờ nhắc đến chuyện này nữa, anh cứ yên tâm”.
Không khí tự nhiên chùng hẳn xuống. Một lúc lâu, trong điện thoại chỉ có tiếng thở nặng nề của hai người. Không biết là bao lâu sau, Cố Tiểu Ảnh mới nghe thấy Quản Đồng thở dài, anh nói: “Bà xã, anh để em phải tủi thân rồi”.
Vào lúc nghe thấy câu này, Cố Tiểu Ảnh thấy mũi mình cay cay, nước mắt to ra.
Có lẽ, cũng chính khoảnh khắc đó, Cố Tiểu Ảnh nhận ra, sự trách cứ của con gái thường không lâu, chỉ cần vài câu an ủi, bao nhiêu ấm ức lại xẹp xuống, lòng mềm ra, lúc nào cũng thế.
Nhưng cũng có điều thú vị, đó là sau này, mỗi khi nhớ lại lần cãi nhau này, Cố Tiểu Ảnh luôn có cảm giác về một “cột mốc”. Cũng may, kể từ ngày hôm đó, cô cũng nhận ra mình chẳng qua cũng chỉ là một cô gái tầm thường, thích nhắc lại chuyện cũ, mà cũng không dễ tha thứ. Cô thậm chí cũng biết, dù là mình, hay những người con gái khác, dù bề ngoài có dịu dàng ngoan ngoãn đến mấy, thì cuộc sống cũng vẫn có những mặt cẩu thả và vô lý. Chỉ có điều, trước khi lấy chồng, bố mẹ họ bao dung cho tất cả những điều đó. Vì thế, mọi nhược điểm đều đợi đến khi lấy chồng mới lộ ra. Nói cách khác, đây không phải là sai lầm của hôn nhân, mà là sự tất yếu của hôn nhân.
Thực ra, Cố Tiểu Ảnh cũng rất ghét con người mình thấp thoáng cái sự nhỏ nhen đó, nhưng cũng chẳng biết làm thế nào; cô chỉ là một người con gái bình thường, không phải là thần thánh, nên dù cô có cố gắng yêu cầu mình tốt hơn nữa, thì cũng chẳng phải là để làm gương cho người khác, mà là để cuộc sống của mình thảnh thơi, dễ chịu hơn... chỉ có vậy thôi.
Vì thế, kể từ ngày hôm đó, tuy họ vẫn cãi cọ, giận dỗi, dọa dẫm nhau, nhưng về tâm lý, cả hai như ngầm hiểu rằng, có một số chủ đề sẽ được đánh dấu, xe đi đến đó, nhất định phải vòng sang đường khác.
Có câu rằng: phía trước là ngõ cụt, hi vọng nằm ở khúc quanh.
Lại có câu rằng: con người khó kiểm soát nhất không phải là thế giới, mà là chính bản thân mình.
Giờ đây, với hai câu nói này, Cố Tiểu Ảnh và Quản Đồng có lẽ bắt đầu hiểu.
Đến mùa thu, Cố Tiểu Ảnh ngắm được mấyăn hộ, đều là phòng có hai phòng ngủ một phòng khách, xây từ cuối những năm 80 hoặc đầu những năm 90, cách khu tập thể Tỉnh ủy chưa đến hai bến xe, chia bình quân mỗi mét vuông khoảng 5000 tệ.
Vừa đúng cuối tuần, Cố Tiểu Ảnh triệu gấp Quản Đồng về thành phố G xem nhà. Trên đường về nhà, Quản Đồng gật đầu tán thành: “Được đấy, mua căn nhà nào cũng được, miễn là giá cả hợp lý, chia phòng phù hợp, xung quanh phương tiện đầy đủ, bố mẹ ở thế là thích hợp nhất”.
Cố Tiểu Ảnh ngẫm nghĩ, rồi nói với Quản Đồng: “Căn phòng này không phải mua cho bố mẹ, mà là mua cho chúng mình”.
Quản Đồng hơi ngạc nhiên: “Tại sao thế?”
Cố Tiểu Ảnh xua xua: “Hết cách rồi, em nghĩ tập thể Tỉnh ủy môi trường tốt, an toàn hơn cho người già, có nhà ăn và nhà trẻ cơ quan, ăn cơm hay đón cháu đều tiện. Chúng mình ở bên ngoài, nhỡ có chuyện gấp thì về được ngay”.
Quản Đồng sững người một lúc rồi thốt lên: “Điều này thật sự anh chưa nghĩ đến... nhưng em nói đúng, chúng mình còn trẻ, đi lại dễ hơn, đúng là nên để bố mẹ ở trong này”.
Anh cảm động nhìn Cố Tiểu Ảnh, muốn nói một câu gì đó tỏ lòng cảm kích nhưng chẳng biết nói gì, cuối cùng nắm lấy tay Cố Tiểu Ảnh.
Cố Tiểu Ảnh khẽ mỉm cười: “Không có gì đâu, anh chẳng cần nói gì đâu, em hiểu mà”.
Nghe được câu nói này, Quản Đồng lại càng cảm thấy ấm áp, càng không biết nên nói gì.
Giờ đây, Quản Đồng cảm thấy ký ức về cơn ác mộng vừa qua có thể coi như “Tái ông thất mã”. Anh càng biết thế nào là biết ơn sự hi sinh và khoan dung của người sống bên cạnh mình.
Anh không biết rằng, có những lúc Cố Tiểu Ảnh cũng trăn trở về chuyện này. Cóẽ, phải từng trượt ngã rồi mới biết nỗi khổ của nhau. Lời dặn dò của bà Cố lúc sắp rời khỏi thành phố G vẫn còn vọng bên tai: “Với đàn ông, con không bao giờ được hi vọng cái gì họ cũng biết, nếu vừa biết làm quan, vừa biết kiếm tiền, vừa biết làm việc nhà, lại biết thương vợ... Nếu trên đời có loại đàn ông như thế, thì anh ta cũng chẳng thèm lấy con” – Câu nói này là quá đủ, quả là rõ ràng. Tuy thế, Cố Tiểu Ảnh phải thừa nhận, đây là một câu nói thật.
Lúc đó cô quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh mình, tướng mạo cũng đẹp trai, tính tình hiền lành, hiếu thảo với cha mẹ, có chí tiến thủ... nếu mình vẫn còn đòi hỏi thêm rằng anh phải thập toàn thập mỹ, thì có phải là bới lông tìm vết quá không?
Về chuyện này, lời từ biệt của ông Cố trước khi đi lại càng tuyệt vời. Ông vỗ vỗ vai con gái, cười hí hí nói: “Con gái cưng, con cũng phải biết giữ chút thế cho mình chứ? Mèo thu nhận hổ làm đồ đệ thì vẫn phải giữ lại cái chiêu leo cây... Con phải giữ lại sức cạnh tranh then chốt, thì sau này mới có uy trước mặt con