
Tác giả: Diệp Tuyên
Ngày cập nhật: 04:18 22/12/2015
Lượt xem: 1341459
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1459 lượt.
ì ngay từ khi bắt đầu học cấp 2, anh đã ở trong trýờng, ðến khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh, cuộc đời ở ký túc xá của anh đã kéo dài đến 13 năm. Là một học sinh giỏi toàn diện từ đạo đức, trí tuệ, thể chất, mỹ thuật, lao động trong mắt các thầy cô, đương nhiên từ nhỏ anh đã tự yêu cầu mình phải biết thu xếp mọi thứ xung quanh gọn gàng ngăn nắp. Còn Tạ Gia Dung, từ nhỏ bà chưa từng được hưởng cuộc sống sung sướng của một gia đình giàu có. Từ khi biết suy nghĩ, những gì chờ đợi bà chỉ có kho chứa cỏ, bùn lầy, những ánh mắt ghẻ lạnh. Lúc hai tuổi, mẹ bà đã ngã bệnh nằm liệt giường, thậm chí bà chưa từng được mặc một bộ quần áo sạch sẽ. Còn Quản Lợi Minh, tư tưởng gia trưởng thâm căn cố đế trong con người ông đã khiến ông không có thói quen làm việc nhà, nhà cửa dọn sạch xong rồi sẽ lại bẩn, dù sao thì vẫn ở trong đó, sạch hay không sạch thì có gì khác đâu?
Thậm chí anh còn chẳng biết làm thế nào để nói với Cố Tiểu Ảnh, khi anh nhìn thấy không khí lãnh đạm lúc bước vào nhà, lòng anh như bốc hỏa! Nhưng, anh làm sao có thể bực bội với hai khuôn mặt bố mẹ đang vui vẻ hào hứng đến thế?
Anh phải làm thế nào mới được?
...
Đêm dài dằng dặc, hai người một nam một nữ đang ôm nhau, một đôi vợ chồng về mặt pháp luật, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ, đều cùng thấy rầu rĩ trăm mối tơ vò.
Không biết đã bao nhiêu lâu trôi qua.
Có thể là một tiếng đồng hồ, có thể là hai, tóm lại là cho đến khi Cố Tiểu Ảnh khóc đã mệt, rã rời buồn ngủ, cô mới ngẩng đầu lên, đầm đìa nước mắt nhìn Quản Đồng: một khuôn mặt đã quá mệt mỏi, khuôn mặt trẻ trung đẹp trai có quầng thâm và những tia máu đỏ vằn trong mắt… Cố Tiểu Ảnh bất giác bắt đầu mềm lòng.
Tự nhiên côQuản Đồng đã liên tục làm thêm giờ mấy ngày rồi? Đã bao lâu anh chưa được ngủ một đêm ngon giấc?
Lòng se lại, cô bất giác đưa tay vuốt mặt Quản Đồng, rồi lại lấy đầu ngón tay khẽ ấn ấn vào bọng mắt anh hỏi: “Anh lại làm thêm giờ đấy à?”
Quản Đồng giật mình, anh kéo cánh tay, để cô ngả vào lòng mình, rồi cúi đầu hôn lên mắt cô.
Cố Tiểu Ảnh nhắm mắt để mặc anh nhẹ nhàng hôn mình, cơn bực tức bắt đầu nguôi ngoai, tâm trạng cũng cân bằng lại nhiều. Sự tuyệt vọng lúc nãy vừa dâng trào dữ dội đang dần lắng xuống, tình thương yêu lại dâng lên. Cô vốn là người không nhớ lâu, hoặc chẳng qua chỉ là vài giây ngắn ngủi, cô đã tự động giúp Quản Đồng đưa ra sự giải thích thế này: dù không nói đến chuyện phong tục mỗi nơi một khác, mà phong tục có giống nhau đi nữa, Quản Đồng đã bận rộn đến mức quên ăn quên ngủ, anh không có thời gian chuẩn bị đám cưới cũng là chuyện dễ hiểu; bố mẹ anh tiết kiệm chi tiêu cũng đã thành quen, tiết kiệm được đồng nào hay đồng ấy, càng không muốn lãng phí tiêu xài chỉ vì một lần muốn sĩ diện; còn về chuyện vệ sinh, thôi thì nhà nào ở đây cũng thế, cần gì phải đòi hỏi nhà mình phải sạch sẽ sáng trưng lên…
Đúng vậy, Cố Tiểu Ảnh thừa nhận, đúng là cô đang dùng tinh thần AQ để tự an ủi mình. Nhưng cũng nhờ đó, ít nhất tạm thời cũng làm cô quên đi những tủi thân và uất ức, chìm đắm vào sự dịu dàng anh dành cho, không khóc nữa.
Cũng đến lúc đó, Cố Tiểu Ảnh mới nhớ mục đích cuối cùng của hôn nhân, nhớ ra tờ “Giấy đăng ký kết hôn” hai tháng trước: mặt ngoài màu đỏ tươi, dưới quốc huy nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa là dòng tuyên bố đơn giản mà trịnh trọng: Cô Cố Tiểu Ảnh và anh Quản Đồng đã là vợ chồng hợp pháp, dù bệnh tật, tai nạn, nghèo đói cũng không thể chia tách hai người!
Vì thế, trong ký ức của Cố Tiểu Ảnh, đám cưới này chỉ có vài từ quan trọng: mồ hôi chảy dọc sống lưng, bị cháy sém da, hương muỗi, đêm động phòng hoa chúc không có “động phòng”.
Đại khái là do những ký ức này quá đáng sợ, quá thảm thương, nên khi Hứa Tân và Đoàn Phỉ lần lượt gọi điện yêu cầu xem video quay đám cưới, Cố Tiểu Ảnh từ chối thẳng thừng!
Thế là, Hứa Tân và Đoàn Phỉ, hai đối tượng chưa đạt được mục đích thì chưa từ bỏ, nổi giận!
Hứa Tân thì khỏi phải nói, một cô gái cao to mắt to, “?” của Cố Tiểu Ảnh, tốt nghiệp nghiên cứu sinh xong là đến nhà xuất bản Thiếu nhi tỉnh làm, quyết tâm cống hiến suốt đời cho sự nghiệp biên tập xuất bản mà cô vô cùng yêu thích, cũng là phù dâu trong “bữa tiệc cảm ơn bạn bè đồng nghiệp” tổ chức tại hội trường nhà văn hóa thành phố G của Quản Đồng và Cố Tiểu Ảnh, mà trách nhiệm chính là giúp cô dâu ngăn chặn bất cứ yêu cầu chúc rượu nào từ các bạn học trong Học viện nghệ thuật.
Đây rõ ràng không phải là một nhiệm vụ dễ nhằn, nhưng tửu lượng của Hứa Tân lại rất xuất chúng, nên đương nhiên không khó hoàn thành nhiệm vụ. Mà sự thực sau này đã chứng minh, Hứa Tân không chỉ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ tổ chức giao phó, đồng thời còn tạo được khẩu hiệu: “Đừng dại dột tìm Hứa Tân uống rượu”.
Cố Tiểu Ảnh uất ức tự rót nước cho mình để hạ hỏa, rồi căm thù nhìn hai cô gái trước mặt, chỉ thấy họ đang cười thoải mái như hoa cúc mùa thu.
Đúng lúc đó thì điện thoại của Cố Tiểu Ảnh vang lên, số điện thoại lạ.
Tiện tay bấm phím nghe, mào đầu là cách xưng hô