
Tác giả: Diệp Tuyên
Ngày cập nhật: 04:18 22/12/2015
Lượt xem: 1341499
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1499 lượt.
g biết lo chuyện gì; giờ lại còn ngờ vực em là con gà mái không biết đẻ trứng, anh vẫn còn tiếp tục lấy lý do này ra, anh không thấy mệt mỏi sao? Liệu anh có thể tìm cách giải thích nào mới mẻ hơn một chút được không?”
“Nhưng đó là sự thực” – Quản Đồng sa sầm mặt mũi. – “Cố Tiểu Ảnh, em hãy xem xét lại đi, suốt cả buổi tối là anh đứng về phía em, em đừng có gây sự vô cớ có được không?”
“Em gây sự vô cớ ư?” – Vừa nghe thấy những từ này, Cố Tiểu Ảnh đã không thể nào tin nổi, trợn tròn mắt, tất cả oan ức mà lúc nãy Quản Lợi Minh gây ra, giờ càng căng phồng hơn, tất cả những nỗi niềm ấy dồn nén lại trong chốc lát bỗng vỡ òa, tuôn ra xối xả.
Chỉ nhìn thấy Cố Tiểu Ảnh hung dữ từ bàn máy tính đứng phắt dậy, căm giận chỉ thẳng vào mũi Quản Đồng: “Quản Đồng, chúng ta kết hôn đã được nửa năm, anh ít nhất cũng đã nhận được hơn trăm cuộc điện thoại từ quê gọi ra, tìm công việc giúp cho sinh viên tốt nghiệp, giúp 8 người họ hàng thân thích được lên lớp, giúp ít nhất 3 người đồng hương liên hệ với những chuyên gia và phòng bệnh V.I.P, thậm chí đấy là còn chưa nhắc đến chuyện mối lái cho đứa cháu trai thứ 7 của cháu ngoại thứ 6 của vợ chồng Cố Tiểu Ảnh, em gái thứ 5 của dì thứ tư, của cháu trai thứ ba của bà hai... Quản Đồng, có phải anh muốn nói cho em biết bằng những hành động thực tế, hai chúng ta thật y chang như hai vợ chồng Cố Tiểu Tây và Hà Kiện Quốc, không chỉ là bị cả một đám người chẳng ra làm sao nhờ vả suốt cả một đời, mà sau khi tôi được nghe xong những lời nói khắc nghiệt của bố anh thì không được bực tức, không được bộc lộ, không được thấu hiểu. Thế mà tất cả những điều này, rốt cục chỉ là vì hai chữ “nông dân”, là bởi vì tôi đã được gả cho con trai của những nông dân, nên phải có trách nhiệm và nghĩa vụ hứng chịu tất thảy những điều tồi tệ này
“Cố Tiểu Ảnh em ăn nói hàm hồ vừa vừa thôi, gì mà 1 2 3 4 5 6 7, em đọc cho lắm tiểu thuyết vào nên não bị ngớ ngẩn rồi có phải không?” – Sự điềm đạm thường ngày của Quản Đồng cuối cùng cũng bị đánh văng đi mất, đã tức đến nỗi tóc tai sắp dựng đứng cả lên, trợn hết cả mắt mũi – “Anh lúc nãy rõ ràng đã thay bố xin lỗi em, thế mà em nói cái đám người chẳng ra sao đó ra để làm gì? Em như thế mà còn không phải là gây sự vô cớ à? Thế mà em còn là người được học hành đàng hoàng, bộ dạng này của em có đứng trên bục mà giảng bài được không hả? Có còn đủ tự tin mà đứng đó truyền thụ kiến thức cho sinh viên được không? Có còn đủ tư cách mà làm một giáo viên nữa không?”
“Tôi không có tự tin! Tôi không có đạo đức! Không còn mặt mũi hay tư cách nào mà đi làm giáo viên nữa, còn anh thì có, anh là chính nhân quân tử, anh giỏi giang!” – Cố Tiểu Ảnh cuối cùng không thèm kiêng nể gì nữa, nước mắt đã tuôn trào: “Ngay trước khi kết hôn đã từng có người bạn nói với tôi trên QQ rằng, kết hôn với người không cùng một hoàn cảnh thì thế nào cũng có ngày sẽ hối hận. Quản Đồng, bây giờ tôi mới biết cái cảm giác hối hận nó có mùi vị như thế này đây!”
“Cố Tiểu Ảnh, em hãy tự hỏi mình đi, kết hôn đã nửa năm nay, anh có lỗi với em ở chỗ nào? Cũng chỉ là bố anh đã nói ra vài lời không đáng nói! Em còn không tin ư, những gì mà em muốn anh cũng phải đọc thì anh đã thực sự đọc hết, nào là cái gì “Băng dính hai mặt”, nào là “Thời đại kết hôn mới”, không sai, quả thực viết rất hay! Thế nhưng anh nói cho em biết, vẫn chỉ một câu nói này, em sở dĩ cảm thấy bọn họ viết hay, sở dĩ cảm thấy bọn họ lo lắng khắc khoải, là bởi vì bọn họ đã biết cách khiến cho mâu thuẫn xung đột, và trộn nhào tất cả những thứ tình tiết, khiến cho người ta phải lo âu về nhau! Thế nhưng, cuộc sống thực tế thì phần lớn đâu có như vậy! Em đừng có mà nói quá lên?”
“Tôi nói quá? Phải, tôi thừa nhận, tôi bực tức, lên cơn vì thấy anh cái này không hiểu, cái kia không biết, là do tôi không đúng, là tôi sai! Nhưng anh nghĩ là tôi muốn tức giận như thế lắm sao! Tôi nói không biết bao nhiêu lần rồi mà anh vẫn không hiểu, theo anh, tôi còn có thể làm gì hơn được! Tôi mà không tức thì đã chẳng phải là người bình thường! Còn nữa, gửi tiền về cho nhà anh, mua quần áo cho bố mẹ anh, mua đồ dùng sinh hoạt mỗi tháng cho họ, như thế là tôi không biết quan tâm lo lắng ư? Những cái đó không phải đều là do tôi đề cập trước, rồi anh mới nghĩ tới hay sao? Quản Đồng, anh tự đi mà hỏi chính mình mà xem, có phải chút trí tuệ cỏn con của mình anh đều đem dành hết cho sự nghiệp rồi không? Đã bao giờ anh để ý một chút tới bố mẹ và vợ anh chưa? Anh có biết tôi thích ăn cái gì không? Có biết kỳ kinh nguyệt của tôi là ngày nào không? Được thôi, cứ coi như anh không biết, thế thì để tôi nhắc cho mà biết, ngày sinh nhật của bố mẹ anh, nếu tôi mà không nhắc thì anh có nhớ ra nổi không? Anh nói đi, anh trả lời đi!”
Quản Đồng mặt mũi đỏ bừng bừng, cổ họng cứng ngắc, đột nhiên miệng cứng lại không biết nói gì.
Cố Tiểu Ảnh căm phẫn lấy tay gạt nước mắt, liếc xéo Quản Đồng thêm một lần nữa, rồi “hừ” một cái bực bội tắt máy tính, không thèm rửa ráy, chui luôn vào trong chăn nằm.
Suốt một thời gian dài, hai người ai đắp chăn của người đấy, bâ