pacman, rainbows, and roller s

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hôn Nhân Giấy

Hôn Nhân Giấy

Tác giả: Diệp Tuyên

Ngày cập nhật: 04:18 22/12/2015

Lượt xem: 1341498

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/1498 lượt.

y giờ Cố Tiểu Ảnh mới thấy ích lợi của việc này, và nhất là vào lúc này thì đến một sợi lông của Quản Đồng cô cũng không muốn chạm vào.
Nhưng dường như trong lòng Quản Đồng lại không nghĩ như vậy, bởi vì mỗi tối Quản Đồng và Cố Tiểu Ảnh vẫn ai ôm chăn người đấy, bây giờ họ lại nằm quay lưng vào nhau chập chờn ngủ.
Cố Tiểu Ảnh quay ngang quay ngửa mãi thì mới vào giấc ngủ. Cả đêm cô mơ không biết bao nhiêu thứ, mộng mộng mị mị mà chẳng nhớ được cái gì. Sáng hôm sau, lúc Cố Tiểu Ảnh ngủ dậy thì thấy Quản Đồng đã đi làm rồi. Động tác đầu tiên sau khi cô ngủ dậy chính là nhảy tới bàn trang điểm, ngó thật sát gương mặt của mình. Sau khi xem xét kỹ lưỡng, cô thấy mặc dù tối qua khóc một trận lớn như thế nhưng mí mắt không bị sưng húp lên, nên mới có thở phào nhẹ nhõm, bước vào phòng vệ sinh, rửa mặt sạch sẽ.
Lúc rửa mặt thì chẳng hề nghe thấy một tiếng động nào khác, nên Cố Tiểu Ảnh thấy bồn chồn. Ra khỏi nhà vệ sinh cô đi một vòng phòng khách, không thấy cái làn đựng thức ăn của Tạ Gia Dung đâu, biết ngay là mẹ chồng đã đi chợ, lại bất giác thở phào một lần nữa.
Nhưng càng nghĩ càng thấy kỳ quặc, vì người có lỗi không phải là cô, nên nếu có đi thì cũng không phải là cô, thế thì làm sao mà cô lại phải thấp thỏm thế chứ, lại còn sợ người ta đi mất nữa.
Nghĩ đến đây bỗng Cố Tiểu Ảnh ngẩn ra: hôm nay là thứ mấy
Đột nhiên cô như bừng tỉnh, hôm nay không phải là ngày khai giảng hay sao? Chín rưỡi sáng chủ nhiệm khoa sẽ mở cuộc họp toàn thể các giáo viên, đặt mục tiêu cho học kỳ mới.
Lạy trời! Vẫn còn một tiếng nữa!
Thế nhưng trường lại mới chuyển địa điểm – giờ ở vùng ngoại ô xa hàng mấy chục km!!
Trời ơi!
Trong chớp mắt, Cố Tiểu Ảnh chẳng khác nào được lắp thêm bánh xe lửa dưới chân, vội vàng mặc áo sau đó xách túi chạy như bay ra ngoài! Vừa ra tới cửa thì bỗng sựng lại như chợt nhớ ra điều gì – hình như sáng ngày mai và chiều ngày kia Cố Tiểu Ảnh đều có giờ lên lớp.
Nghĩ đến việc phải hai ngày liên tục đi mấy chục ki lô mét tới trường là Cố Tiểu Ảnh đã thấy đau cả đầu, nhưng việc phải ngày nào cũng chạm mặt bố chồng còn khiến đau đầu hơn.
Nghĩ như vậy, Cố Tiểu Ảnh chân đã chuẩn bị bước ra ngoài rồi thì lập tức quyết ðịnh quay lại ði vào tủ quần áo lấy vali, nhét vào một ðống thứ: quần áo thay ðổi, mỹ phẩm chãm sóc da, nýớc hoa, ðiện thoại di ðộng, máy MP4, máy ảnh kỹ thuật số... Nghĩ thêm một lát cô lại quyết ðịnh lấy túi ðựng máy tính xách tay ðem theo, rồi ổ cứng di ðộng... tóm lại là cả một lô một lốc, nhét chật cả hai cái vali lớn.
Cố Tiểu Ảnh tay thì vội vàng nhét đồ, đầu óc thì nghĩ – nếu như Quản Đồng có thắc mắc thì mình sẽ bảo là đến trường ở để tiện cho việc đi lại – dù sao thì Quản Lợi Minh và Tạ Gia Dung vẫn còn đang ở đây, nên Cố Tiểu Ảnh không thể nói là vì muốn rời khỏi nhà nên mới tới trường ở được.
Luẩn quẩn một hồi, tận tám giờ 50 phút Cố Tiểu Ảnh hai tay hai túi đồ, mới ngồi lên được taxi. Sau khi lên xe, cô mới đột nhiên tỉnh ngộ, thảo nào mà người ta nói ly hôn sẽ vô cùng vất vả tốn sức, mình đây mới chỉ là một chuyến ra ngoài ở mà đồ đạc đã lích k khủng khiếp thế này rồi, ngộ nhỡ ly hôn, lại còn phải phân chia tài sản, phải thu dọn đồ đạc, thì chẳng phải là còn mệt hơn cả một lần chuyển nhà sao? Thật đúng là đau đớn cả về thể xác lẫn tinh thần!
Nghĩ tới mức độ nghiêm trọng của hai chữ “ly hôn”, bỗng nhiên tất cả uất ức đêm hôm qua lại ồ ạt trỗi dậy, khiến cho Cố Tiểu Ảnh muốn kiềm chế cũng chẳng thể nào kiềm chế được.
Lại nhớ tới câu hỏi Cố Tiểu Ảnh đã nói với Quản Đồng trước khi kết hôn: “Anh sẽ tốt với em cả đời này chứ?”
Quản Đồng có vẻ rất thành thật đáp: “Tất nhiên rồi.”
Cố Tiểu Ảnh vẫn chưa bằng lòng hỏi tiếp: “Có thật là cả đời này anh vẫn sẽ mãi mãi tốt với em như thế này không?”
Quản Đồng chẳng biết làm thế nào nhưng vẫn khẳng định chắc chắn: “Thật.”
Nghĩ một lát rồi bổ sung thêm một câu: “Em không việc gì phải bi quan như thế. Chúng ta đều là những người có học, tất nhiên đã nói là phải giữ lời.”
Nhưng thực tế đã rõ ràng là: “Sau khi kết hôn được hơn nửa năm, anh ta bắt đầu thường xuyên cãi nhau với cô, thậm chí lại còn chỉ trích đạo đức nghề nghiệp của cô... Liệu anh ta có nhớ mình đã từng hứa như thế nào không? Anh ta rõ ràng đã hứa dù thế nào thì vẫn trước sau như một, thế là rốt cục là do tai của Cố Tiểu Ảnh bị điếc, hay là căn bản ngay từ đầu đã không nên tin tưởng vào những lời hứa hẹn thề thốt của con người giả dối kia!”
Có thể, Cố Tiểu Ảnh sớm đã biết, yêu đương và kết hôn là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, mà điểm khác biệt cơ bản là tình yêu thì phóng đại những ưu điểm, còn kết hôn thì lại phóng đại những nhược điểm.
Mà một số vấn đề chỉ dần dần bộc lộ sau khi đã kết hôn theo danh nghĩa, vào lúc xác lập những trách nhiệm nghĩa vụ và cùng nhau chung sống mà thôi...
Thế là Cố Tiểu Ảnh ngồi trên taxi rời khỏi nhà, mà cô lại không hề phát hiện ra rằng, chính trong lúc taxi lăn bánh khỏi khu tập thể Tỉnh ủy thì Quản Đồng lại từ cổng đi vào trong sân của khu tập thể .
Lúc ấy, quả thực Cố Tiểu Ảnh không hề b