
Tác giả: Mộc Lâm
Ngày cập nhật: 03:55 22/12/2015
Lượt xem: 1341518
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1518 lượt.
lại không thốt ra thành lời. Sáu năm, yêu và hận, tương phùng rồi lại phân ly, không ngờ đến thời khắc thật sự chia cắt lại chỉ có thể im lặng.
Mặt trời dần nhô lên phía xa giống như chiếc đèn lồng khổng lồ, ánh sáng hồng hồng phủ lên khắp đất trời, không chói chang như lúc trưa, lại không có vẻ thê lương như chiều tà. Khung cảnh mỹ lệ đến mức cả Tiêu Phàm và Tế Tuyết đều ngẩn người nhìn ngắm.
Nàng đột nhiên cảm thấy rất buồn ngủ, có lẽ cả ngày hôm qua hoạt động quá nhiều đã khiến nàng mệt mỏi, hoặc là… ngọn đèn sinh mệnh đã cạn dầu.
- Chàng đi đi, sau này ta sẽ không bao giờ gặp chàng nữa!
Tay nàng bị hắn xiết mạnh đến nỗi nàng cảm thấy chỉ thiếu chút nữa xương cốt cũng nát vụn. Đau đớn truyền từ tay làm nàng nhăn mày, nhưng khi hắn buông tay nàng ra thì cảm giác lạnh lẽo lại khiến nàng hoảng sợ.
Tiêu Phàm quay người rời đi. Nàng nhìn theo bóng lưng hắn cho đến khi hắn hoàn toàn biến mất ở cầu thang.
Lúc này một cơn choáng váng làm Tế Tuyết không đứng vững được, phải tựa mình vào bức tường rồi từ từ trượt xuống. Tiếng bước chân vang lên ngày càng gần, nàng nghi hoặc nhìn về phía cửa.
Một nam tử mặc áo đen từ tốn tới trước mặt nàng. Dung mạo hắn nếu không phải có vết sẹo vắt ngang mặt thì cũng có thể coi là tuấn tú. Hắn cung kính cúi đầu, hai tay nâng một chiếc hộp dài.
- Thất gia, tại hạ nhận uỷ thác của cố nhân gửi thứ này cho Thất gia.
Tế Tuyết âm thầm đánh giá hắn. Nàng chưa từng gặp người này, hắn gọi nàng là Thất gia cũng có nghĩa là đã biết thân phận nàng.
- Ngươi là ai?
- Tại hạ là Liêu Du.
Liêu Du? Cái tên này hình như nàng đã nghe ở đâu đó nhưng tạm thời chưa nhớ ra. Cố nhân mà hắn nhắc đến rốt cục là ai, muốn gì ở nàng chứ?
Mà thôi, họ tính toán thế nào cũng sai rồi, nàng đã sắp chết, muốn tính kế nàng cũng chẳng ích gì.
- Ta không nhận, ngươi mang về cho chủ nhân của ngươi đi!
Liêu Du dường như đã đoán trước nàng sẽ phản ứng như vậy, hắn bình tĩnh nói:
- Người dặn tại hạ mang thứ này đến cho Thất gia đã qua đời lâu rồi.
Nàng nghi hoặc nhìn hắn, đã chết rồi sao?
- Người ấy nói tại hạ nhất định phải đợi ở chân núi nơi chôn cất người ấy, nếu Thất gia tới đó thì cũng có nghĩa là đã đến lúc giao vật này cho Thất gia.
Chân núi, ngôi mộ, cố nhân.
Liêu Du, nàng đã từng nghe cái tên này, Kiếm Ma Liêu Du, thuộc hạ của Diệc Hàn.
Nàng cầm chiếc hộp trong tay Liêu Du, sững sờ giây lát.
- Ngươi… là người của Ngũ huynh?
Hắn cung kính cúi đầu:
- Việc đã hoàn tất, tại hạ xin cáo lui!
Tế Tuyết định gọi hắn lại nhưng cả người dường như kiệt sức, không thốt nên lời, mà Liêu Du thì biến mất nhanh như một cơn gió.
Bàn tay nàng run run, cố sức lắm mới mở được chiếc hộp của Diệc Hàn, nhìn thấy thứ bên trong thì không khỏi kinh ngạc.
Từ đầu đến cuối, nàng thật sự chưa bao giờ hiểu hắn. Hắn vì sao lại đưa vật này cho nàng?
Nàng bây giờ không phải chỉ là sức khoẻ bạc nhược mà linh hồn cũng đã tan rã rồi. Thứ này… cứ để cho Tử Y tuỳ ý quyết định đi.
Ánh nắng buổi sớm chiếu vào lầu Hồng Nhật, rõ ràng rất nhẹ nhưng nàng lại thấy vô cùng chói mắt.
Nàng mệt mỏi khép mắt lại, cảm thấy không gian yên tĩnh thế này cũng rất dễ chịu. Đầu óc trở nên mơ hồ, nàng không hiểu sao lại bất chợt nhớ tới hai câu thơ:
Hầu môn nhất nhập thâm tự hải
Tòng thử Tiêu lang thị lộ nhân
( Vào cửa vương hầu sâu tựa bể
Tiêu lang đành hoá khách qua đường )
Nàng khẽ mỉm cười, giọt lệ trong suốt lăn ra từ khoé mắt, từ nay… hắn và nàng thật sự đã không còn liên quan gì nữa.
Theo dấu vào rừng sâu, men theo tiếng lệ rơi
Ta muốn tìm một cành lê trắng mà sao nơi này chỉ còn lại rêu xanh
Bầu trời xa đỉnh núi ngàn mây, mưa phớt nhẹ trên từng cánh hoa
Dẫu tóc đã bạc phơ, ta vẫn mãi đợi chờ em quay về
Khoác vào người bộ áo trắng tinh khôi không vướng bụi trần gian
Không một tiếng trả lời. Người nào cũng sợ hãi đến tái mặt, cúi gằm xuống đất. Thái thượng hoàng đi đâu không ai biết, tân hoàng chỉ vừa nhận thánh chỉ mà đã dám gọi thẳng tên Thái thượng hoàng cũng đủ biết ngông cuồng tới mức nào.
Mộc Thiệu Đình đứng một bên từ tốn lên nói:
- Hoàng thượng, triều đình còn nhiều việc hệ trọng cần giải quyết. Thái thượng hoàng đã rời đi cùng Tử Y rồi, có Tử Y bên cạnh Thái thượng hoàng sẽ bình an vô sự, xin hoàng thượng đừng lo lắng!
- Bọn họ đi đâu? –Tiêu Phàm gầm lên với Mộc Thiệu Đình, đôi mắt vằn tia máu.
- Vi thần không biết!
Tiêu Phàm gần như điên cuồng. Hắn hạ lệnh đóng cổng thành, không cho bất cứ ai ra vào, lại cho người đi lục soát khắp hang cùng ngõ hẻm, chỉ thiếu nước cạy tất cả gạch lát lên để tìm người nhưng chẳng khác nào bóng chim tăm cá.
Triều đình một phen náo loạn, người ta đồn đại rằng đây nhất định là một âm mưu, Thành Tuyên đế trong lúc bệnh tật chắc đã bị ép phải thoái vị rồi bị sát hại, vì thế mới mất tích không dấu vết.
Vào thời điểm sóng gió, Mộc Thiệu Đình cùng Phương Thiếu Lăng đều tỏ thái độ ủng hộ tân đế lên ngôi khiến cho cơn phong b