Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hồng Nhan

Hồng Nhan

Tác giả: Mộc Lâm

Ngày cập nhật: 03:55 22/12/2015

Lượt xem: 1341511

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1511 lượt.

hăm chú quan sát hắn.
Tại sao lúc trước khi hắn lần đầu xuất hiện nàng lại có chút không ưa hắn nhỉ? Chắc là vì nàng cũng bị hắn thu hút, nhưng ngoảnh đi ngoảnh lại liền thấy hắn cùng đám cung nữ ngả ngớn trêu đùa cho nên ngay lập tức nàng coi hắn là tên trăng hoa không nên động tới.
Nàng rõ ràng đã thích hắn từ khi ấy, chỉ là mất một thời gian mới nhận ra. Chưa bao giờ nàng coi tình cảm của bọn họ như một trò chơi, chính nàng mới là người quá thật lòng tới mức trở thành một con rối.
- Chàng theo ta một ngày, qua đêm nay chúng ta sẽ chấm dứt hoàn toàn, không bao giờ dây dưa nữa.
Nàng bình tĩnh nói, từng chữ một nhẹ nhàng như gió nhưng lại khiến Tiêu Phàm chấn động. Bàn tay hắn xiết chặt vai nàng đến phát đau.
Hai người ngồi trong đình một lúc lâu, im lặng ngắm những đoá hoa mai đỏ rực rỡ. Tế Tuyết thoải mái tựa đầu vào ngực Tiêu Phàm, lắng nghe nhịp đập của trái tim hắn.
Nếu cứ thế này mà chết cũng tốt, nàng sẽ không cảm thấy lạnh lẽo thê lương. Nhưng mà nàng cũng có tôn nghiêm của bản thân, nàng sẽ không chết trước mắt hắn. Cho dù phải chết nàng cũng không muốn để hắn nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của mình.
Nàng chủ động đứng dậy kéo hắn đi dạo.
Kinh thành nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Nàng về kinh đã lâu nhưng rất ít khi ra ngoài dạo chơi. Tiêu Phàm từng nói muốn cùng nàng đi Tây Đình ngắm hồ sen, cho dù lúc ấy hắn có thật lòng muốn đi hay không thì bây giờ nàng cũng muốn tới đó cùng hắn.
Khi nàng và hắn đến đấy thì mới biết có một đại phú thương đã mua lại cả hồ sen, nghe nói họ định xây một tửu lâu nên khu vực quanh hồ đã bị xây tường bao quanh.
Tế Tuyết nhìn bức tường cao vững chắc liền thở dài, ngay cả bình thường nàng còn không đủ sức trèo qua. Tiêu Phàm ngược lại chẳng hề bận tâm, hắn dắt nàng đi đến cổng vào. Mấy tên gác cổng mặt mày hung tợn lập tức chặn hai người lại.
- Các người là ai? Đây là đất của Hồ gia, người ngoài không được vào!
Tiêu Phàm không nói một lời, mất chút sức lực liền khiến cho đám gác cổng lăn lê đầy đất. Hắn thản nhiên tiếp tục đi về phía hồ sen.
Nàng có chút kinh ngạc, bản tính coi trời bằng vung của Tiêu Phàm nàng đã được lĩnh giáo nhưng trước đây hắn không cư xử thô bạo như vậy, chí ít… cũng nói vài câu chào hỏi rồi mới đánh người.
Mặc dù cả hắn và nàng đều cố chấp muốn tới Tây Đình nhưng vào thời điểm này thì chẳng có gì để xem. Mùa đông nên đương nhiên không có cây sen nào. Mặt hồ đã đóng thành băng. Hồ gia kia vì sắp xây dựng tửu lâu nên đã phá bỏ chiếc đình cùng cầu đá bắc ra hồ Tây Đình làm khung cảnh trở nên điêu tàn lạnh lẽo.
Có một số thứ nếu bỏ lỡ thì không thể nào quay lại, cuối cùng chỉ còn chút nuối tiếc muộn màng.
- Chúng ta đi thôi! –Nàng nhẹ giọng bảo hắn.
Không thể xem cảnh ở hồ Tây Đình thì còn những nơi khác. Nhưng vào thời điểm tuyết vẫn phủ khắp nơi thì cảnh vật luôn chìm trong sắc thái ảm đạm. Tế Tuyết vô tình nhìn thấy một ngôi chùa nhỏ, nàng không suy nghĩ nhiều, quyết định cùng Tiêu Phàm vào chùa thắp hương.
Tiêu Phàm nhướn mày hỏi nàng:
- Ta cứ nghĩ nàng không tin thần phật chứ?
- Ta không tin thần phật có thể cứu vớt ta.
Nhưng ta hy vọng thần phật có thể cứu vớt chàng.
Nàng quỳ trước bàn thờ phật, nhìn khói hương lượn lờ và dáng vẻ Phật tổ từ bi. Đây có lẽ là lần đầu tiên nàng thắp hương cầu nguyện, cũng là lần đầu tiên thành tâm như thế.
Nàng cầu xin thần phật che chở cho Tiêu Phàm, để hắn cả đời bình an. Cũng cầu xin cho kiếp sau… nàng và hắn không bao giờ gặp lại.
Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, Tiêu Phàm và Tế Tuyết đã đi rất nhiều chỗ trong kinh thành, còn vào ăn thử ở những nhà hàng nổi tiếng nhất.
- Khách quan, món cá hấp bầu này của quán tiểu nhân là nổi tiếng nhất kinh thành đấy, mời hai vị nếm thử! –Tiểu nhị ra sức giới thiệu thực đơn cho hai người.
Tiêu Phàm thuận miệng hỏi:
- Đây là món nổi tiếng nhất của các ngươi?
- À, thực ra thì món Tinh Diệu lâu làm ngon nhất là canh chua ngó sen nấu tôm, nhưng bây giờ là mùa đông, không có ngó sen nên không nấu được. Đợi tới mùa hè hai vị tới đây nhất định sẽ được nếm, phải nói món ăn đó đầu bếp ở quán tiểu nhân làm ngon vô cùng, uống bát thứ nhất sẽ muốn uống bát thứ hai, uống bát thứ hai sẽ muốn uống bát thứ ba, uống bát thứ ba sẽ…
Dáng vẻ ba hoa đến quên cả trời đất của tiểu nhị làm Tế Tuyết không nhịn được cười. Tiêu Phàm xoa xoa trán, phẩy tay xua hắn đi.
- Được rồi được rồi, có gì ngon thì mang lên, khỏi cần giới thiệu nữa!
Tế Tuyết nhìn ra bầu trời bên ngoài cửa sổ, hôm nay đã là ngày cuối nàng ở cạnh Tiêu Phàm, muốn mùa hè sang năm cùng hắn tới đây ăn canh chua ngó sen cũng không thể.
Quả nhiên ở điểm tận cùng của sinh mệnh người ta mới nhận ra có rất nhiều việc chưa làm. Nếu nàng không sinh ra trong hoàng thất, nếu hắn không phải con trai của Trầm Quân… liệu bọn họ có đi đến bước đường này không?
Nhưng nếu nàng không phải Thất vương gia, hắn không phải thế tử Tế Duyệt, bọn họ sẽ không bao giờ gặp nhau. Hoặc nếu có thì cũng chỉ là hai người xa lạ.
Một người quan trọng như thế t


Lamborghini Huracán LP 610-4 t