Old school Swatch Watches

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hồng Nhan

Hồng Nhan

Tác giả: Mộc Lâm

Ngày cập nhật: 03:55 22/12/2015

Lượt xem: 1341547

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1547 lượt.

tiện uống loại thuốc đó nữa! –Tế Tuyết tìm cách gỡ tay Tử Y khỏi vai mình.
Ánh mắt Tử Y tối sầm lại, hắn nghiến răng thốt ra từng chữ :
- Nàng không biết ta đang nói về chuyện gì đúng không? Chết tiệt, nàng quay lại với hắn ta không quản, nhưng nàng… nàng… sao có thể làm chuyện đó với hắn hả?
Tế Tuyết rốt cục cũng hiểu Tử Y tức giận cái gì, nàng đỏ mặt cúi xuống tránh cái nhìn của hắn.
Hai người đều im lặng không nói. Tử Y buông tay khỏi nàng, đứng dậy đi về phía cửa sổ. Hắn trầm mặc nhìn những chậu hoa cúc vàng đang nở rộ, chậm rãi mở miệng.
- Nàng có thai rồi!
Bốn chữ này giống như sét đánh giữa trời quang. Tế Tuyết ngẩng đầu lên quan sát Tử Y. Vẻ mặt của hắn rất nghiêm túc, sẽ không phải là nói đùa chứ?
- Ngươi vừa nói gì?
- Nàng có thai rồi! –Tử Y máy móc lặp lại.
Tế Tuyết vô thức đặt tay lên bụng mình.
Nàng có thai rồi, bên trong này đang có một sinh mệnh. Một đứa trẻ mang dòng máu của nàng và Tiêu Phàm. Nó sẽ như thế nào, sẽ giống ai nhiều hơn?
Tế Tuyết chưa từng nghĩ tới mình thật sự sẽ mang thai, chuyện này quá đột ngột. Tâm trạng của nàng rất phức tạp, vừa lo lắng lại vừa vui mừng. Nàng không còn người thân nào nữa, đứa bé này là cốt nhục của nàng, là người thân của nàng.
- Tế Tuyết, đợi thêm vài ngày cho sức khoẻ của nàng ổn định lại, ta sẽ đưa thuốc phá thai cho nàng.
Bàn tay đặt trên bụng của nàng chợt cứng lại. Hắn đang nói gì vậy? Hắn muốn nàng bỏ con nàng? Nàng kinh hoảng túm lấy tay Tử Y.
- Không, ta không muốn! Thanh Vân, ta muốn sinh đứa bé này!
Nó là con của Tiêu Phàm, là con của nàng, là máu thịt của nàng, nàng làm sao bỏ nó đi được?
Nàng biết là nàng sắp chết, nàng biết việc mang thai rất nguy hiểm, nhưng nàng muốn con mình được ra đời, muốn nó ở lại với hắn. Cho dù sau này không có nàng, Tiêu Phàm vẫn còn một người để yêu thương…
Vành mắt Tế Tuyết đã đỏ lên, nàng chăm chú nhìn Tử Y, chờ đợi cái gật đầu của hắn. Hắn nhất định sẽ giúp nàng, từ trước tới giờ vào thời điểm khó khăn nhất hắn vẫn luôn giúp nàng.
- Cái thai này… bỏ càng sớm càng tốt, không thể giữ nó lại được! –Hắn lạnh lùng cự tuyệt.
Tế Tuyết ôm ngực lảo đảo dựa vào tường. Ngực nàng đột nhiên rất khó chịu, không sao thở được.
Tử Y lập tức đỡ nàng ngồi xuống giường, tìm thuốc trong tủ rồi châm cứu giúp nàng. Trên trán hắn lấm tấm mồ hôi vì lo lắng.
- Thế nào? Đã dễ chịu hơn chưa?
Tế Tuyết không còn chút khí lực nào. Nàng cố thều thào ra tiếng:
- Thanh Vân, giúp ta đi, ta muốn sinh con!
Bàn tay cầm cây kim của hắn khẽ run lên, hắn khó nhọc từ chối nàng.
- Ta đã khổ sở lắm rồi, đừng hành hạ ta thêm nữa! Không thể tìm được Thạch liên hoa cho nàng, ta đang đếm từng ngày nàng biết không? Mỗi buổi sáng ta đều lo lắng liệu nàng có tỉnh lại hay không, có triệu chứng bất thường gì không. Nàng còn muốn sinh đứa trẻ này ra, nàng điên rồi! Cơ thể nàng không chịu đựng nổi đâu, nàng sẽ còn chết trước khi cả sinh đứa bé.
Nàng quay mặt đi không nhìn hắn. Tử Y thở dài rồi đứng dậy định đi khỏi phòng, hắn biết là nàng đang giận nhưng việc này hắn không thể đồng ý được.
Tay áo hắn bị Tế Tuyết níu lại. Nàng gượng ngồi dậy, dùng hết sức nói với hắn:
- Chỉ cần cái thai đủ lớn là có thể sống được đúng không? Nếu ta chết trước khi sinh đứa bé… ngươi có thể mổ bụng ta lấy nó ra, ngươi nhất định có thể cứu sống nó…
- Thôi ngay, ai nói cho nàng ý tưởng điên rồ đấy!
Bảo hắn mổ bụng nàng để lấy đứa bé ra… có chết hắn cũng không làm. Hơn nữa cái thai này căn bản không thể giữ được.
- Nghe ta, bỏ nó đi! Cho dù nàng kéo dài được thời gian tới khi sinh nó cũng chẳng ích gì đâu. Thuốc mà nàng uống hàng ngày mười phần dược tính phải có đến ba phần độc, nàng cho rằng cái thai không bị ảnh hưởng sao? Nếu nàng cố tình sinh con ra để nó phải chịu bệnh tật giày vò, đau đớn khổ sở chỉ vì muốn có điểm tựa cho Tiêu Phàm thì đó là ích kỷ. Trường hợp tệ nhất… đứa trẻ có thể bị dị tật về cơ thể, nàng vẫn muốn giữ nó sao?
Tế Tuyết vô lực buông tay áo Tử Y, nằm gục xuống giường.
Nàng đúng là đã quá tham lam rồi, ông trời sao có thể tốt với nàng như vậy chứ!
Đứa trẻ này… nàng không thể giữ lại. Tử Y nói đúng, bắt con nàng chịu đau đớn suốt đời vì nàng, đó là ích kỷ. Nó có thể đầu thai vào một gia đình khác, làm con của một người khác. Hai tay nàng đã vấy máu tanh, tội nghiệt nặng nề, nàng không xứng làm mẹ nó.
- Ta biết rồi, mọi chuyện sẽ theo lời ngươi.
Tử Y không dám nhìn vẻ mặt của Tế Tuyết, hắn ép nàng làm ra quyết định này cũng chỉ vì nàng, hắn không muốn nàng đánh đổi cả sinh mạng của mình để sinh ra một đứa trẻ mà thậm chí còn chưa biết có sống nổi hay không.
Trong đầu hắn còn đang suy nghĩ xem nên làm thế nào để giảm thiểu tổn hại cho cơ thể nàng thì lại nghe thấy tiếng nói rất khẽ.
- Cho hắn biết chuyện đi!
Tử Y im lặng không trả lời. Tế Tuyết nhắc thêm lần nữa.
- Nói cho hắn biết ta có thai! –“Hắn” là ai cả hai người đều hiểu.
Tử Y thoáng hiểu ra ý định của nàng. Bàn tay nắm chặt cánh cửa gỗ trạm trổ cầu kì, hắn nhìn về phía Tế Tuyết nhưng chỉ