
Tác giả: Mộc Lâm
Ngày cập nhật: 03:55 22/12/2015
Lượt xem: 1341548
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1548 lượt.
g phủ từ sáng nên chưa có thời gian vào gặp Tế Tuyết.
Nhân lúc hắn không có mặt nàng cầm vài bản tấu lên xem, từ khi biết nàng có thai ngay cả đọc sách hắn cũng hạn chế chứ đừng nói tới tấu chương. Theo quan điểm của hắn thì nàng đọc nhiều quá sẽ khiến con hắn chưa ra khỏi bụng mẹ đã bị ngộ chữ.
Có tiếng người mở cửa, nàng không ngẩng đầu lên mà vẫn tiếp tục xem tấu.
- Tế Tuyết, uống thuốc đi! –Tử Y bê bát thuốc còn nóng đặt lên bàn.
Nàng nhìn vẻ mặt lạnh lùng của hắn thì hơi giật mình.
- Thuốc gì vậy? Sáng nay ta đã uống thuốc rồi.
- Thuốc phá thai!
Sắc mặt Tế Tuyết thoáng cái trắng bệch. Bàn tay nàng vô thức vò nát cả trang giấy. Nàng chưa chuẩn bị tinh thần, nàng vẫn chưa muốn bỏ đứa bé.
- Thanh Vân, để thêm vài ngày nữa được không?
- Tế Tuyết, cái thai quá lớn sẽ rất nguy hiểm. Đừng do dự nữa, nàng uống đi! –Hắn bê hẳn bát thuốc tới trước mặt nàng.
Nước thuốc màu nâu đen toả ra mùi thảo dược, làn khói trắng nhè nhẹ bốc lên. Nàng run run cầm bát thuốc, nhìn hình ảnh mờ mờ của mình phản chiếu bên trong.
Nàng đang làm gì? Hành hạ người nàng yêu nhất, phá bỏ cốt nhục của mình, nàng sắp giết chết con nàng…
Chiếc bát trong tay Tế Tuyết rơi xuống nền gạch, tiếng vỡ chói tai vang lên đâm thẳng vào màng nhĩ. Nước thuốc văng tung toé, loang ra thành một vũng nhỏ trên nền.
- Ta không muốn, Thanh Vân, ta không muốn! Đừng ép ta có được không? –Nàng túm lấy vạt áo hắn, oà lên khóc. –Ngươi nhất định sẽ có cách cứu con ta, giúp ta đi, Thanh Vân!
Nàng lặp đi lặp lại lời cầu xin ấy, hai mắt đã sưng đỏ, giọng nàng cũng trở nên khản đặc.
- Tế Tuyết! Không được, cho dù hôm nay nàng không uống thì ngày mai cũng phải uống. Đứa trẻ này không thể giữ được đâu! –Tử Y kiên quyết cự tuyệt.
Tế Tuyết mở to mắt nhìn hắn, vì sao? Đó là con nàng, vì sao hắn nhất quyết ép nàng từ bỏ nó. Hắn là người bên cạnh nàng lâu nhất, vì sao lại ép nàng như vậy?
- Ngươi đi đi! Ta không muốn thấy ngươi, đi ngay!
Nàng vừa nói vừa đẩy hắn ra ngoài, sức khoẻ của nàng gần đây đã không tốt, dùng sức đến mấy cũng chẳng khiến hắn nhúc nhích.
Một cơn co thắt từ bụng đột nhiên xuất hiện. Tế Tuyết đưa tay ôm bụng, hai hàng lông mày nhíu chặt lại. Nàng lảo đảo tìm chỗ bám víu.
Tử Y lo lắng ôm lấy nàng.
- Nàng làm sao, bị đau ở đâu?
- Đau quá, bụng ta… đau…!
Đau đớn không ngừng gia tăng, Tế Tuyết hoảng sợ nhìn xuống chân mình.
Dòng máu đỏ tươi đang thấm ra ngoài ống quần, sắc đỏ nhức mắt ấy tựa như rút hết toàn bộ máu trong cơ thể nàng.
- Không, không…! –Nàng gào lên tuyệt vọng.
Tiếng phồn hoa xâm nhập vào nhân gian
Giấc mơ lạnh, xoay chuyển cả một đời
Nợ tình duyên đến giờ đã mấy cuộc
Như em đã mạc nhận
Khô héo đợi chờ mặc sống chết
- Nàng uống đi, ta mất cả ngày mới nấu xong, canh này rất tốt cho nàng. –Hắn vui vẻ múc canh ra bát.
Tế Tuyết tựa nửa người vào đầu giường, gương mặt tái nhợt không chút huyết sắc. Tâm trí nàng còn ở trạng thái mơ hồ, hoàn toàn không biết sự xuất hiện của hắn.
Tiêu Phàm đến bên giường liền phát hiện sự bất thường của nàng, hắn lo lắng gọi vài lần mới thấy đôi đồng tử lạnh lẽo của nàng chuyển động.
Nàng ngơ ngác nhìn hắn, vô thức hỏi một câu:
- Sao chàng lại ở đây?
- Đã có chuyện gì xảy ra, nàng sao lại thành thế này?
Tế Tuyết không trả lời, cặp mắt trống rỗng như thể một cái vỏ đã mất đi sự sống.
- Nàng đói không, ta lấy canh cho nàng ăn nhé! –Hắn thử thăm dò phản ứng của nàng.
- Ta không muốn ăn!
- Nàng không đói nhưng con cũng đói rồi, ăn một chút được không?
Con? Con của nàng làm gì còn nữa, nó đã mất rồi. Nó không muốn ở cạnh nàng, nó không muốn một người mẹ như nàng, vì thế mà nó bỏ đi phải không?
Nàng đột nhiên nhớ tới Ngâm Tâm, chuyện ấy đã xảy ra từ rất lâu, cô ta khi ấy chỉ là một người hầu bình thường bên cạnh nàng.
Năm đó, trước khi bị lôi đi cô ta bám lấy gấu áo nàng, quỳ xuống cầu xin nàng cứu mẹ con cô ta. Nàng đã dửng dưng bỏ đi. Vì sao nàng phải cứu cô ta chứ?
Ngâm Tâm chẳng qua chỉ là một cô gái không giữ phép tắc, không chồng mà có chửa, nàng không trừng phạt cô ta, là chính gia tộc cô ta bắt cô ta chịu tội. Chuyện nhà bọn họ thì có liên quan gì tới nàng, người hầu trong cung nhiều như thế, bớt đi vài kẻ cũng chẳng sao.
Nghe Triển Vân nói cô ta không chịu khai ra tên nam nhân đã làm mình có thai, cha mẹ cô ta cũng không đóng nổi khoản tiền phạt cho gia tộc, cuối cùng trưởng tộc nói để giữ gìn nền nếp gia phong thì phải trừng phạt nghiêm khắc, Ngâm Tâm đã bị thả rọ trôi sông.
Đây liệu có phải là báo ứng không? Thực ra nàng chỉ cần nhấc một ngón tay cũng có thể cứu cô ta, nhưng nàng đã không làm. Mẹ con họ một xác hai mạng, còn nàng… cuối cùng cũng chịu nỗi đau mất con.
Đều là ý trời, ông trời đang trừng phạt nàng.
- Tế Tuyết! –Tiêu Phàm lay gọi nàng.
Nàng bình thản nhìn hắn, đôi mắt hoa đào của hắn tràn đầy thứ tình cảm dịu dàng.
Thật ra trong đời nàng điều may mắn nhất là gặp được hắn, nếu có thể lự