
Tác giả: Mộc Lâm
Ngày cập nhật: 03:55 22/12/2015
Lượt xem: 1341546
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1546 lượt.
thấy bóng lưng nàng thấp thoáng sau lớp mành vàng.
- Nàng suy nghĩ kĩ chưa? Rơi từ thiên đàng xuống địa ngục… hắn sẽ phát điên đấy!
Không có tiếng đáp lại. Tử Y bất đắc dĩ rời khỏi phòng, hắn biết lúc này nàng chắc chắn chỉ muốn ở một mình.
Nghe tiếng bước chân xa dần, nước mắt của nàng lặng lẽ chảy xuống.
Đã đến lúc phải tỉnh mộng rồi, cho dù nàng cố trốn tránh thế nào thì thực tế khắc nghiệt cũng không thay đổi, nàng và Tiêu Phàm không thể cùng nhau đi đến cuối đường.
Nàng sờ lên bụng mình, nghĩ đến việc phải phá bỏ đứa con vừa thành hình giống như có ai cắt đi da thịt, đau đớn đến chết lặng.
Ngay cả cốt nhục của hắn nàng cũng không thể giữ lại. Lần này… hắn chắc chắn sẽ không trở về bên cạnh nàng nữa!
Tiêu Phàm rất nhanh đã tới tìm Tế Tuyết, không ngoài dự đoán của nàng, hắn vui mừng đến nỗi cười không khép nổi miệng.
- Nàng không nhìn thấy bộ mặt của Tử Y lúc đó đâu, hắn nói tin vui với ta mà cứ như tuyên án tử hình ấy, thật kì quái!
Tế Tuyết cụp mắt xuống không dám nhìn hắn, nàng hỏi khẽ:
- Chàng thật sự muốn đứa con này sao?
- Muốn, đương nhiên là muốn! Đó là con của chúng ta!
Hắn nghiêm túc trả lời nàng, sau đó lại nghi hoặc quan sát nàng. Ánh mắt của hắn làm Tế Tuyết hoảng sợ, cứ nghĩ đến lúc hắn biết nàng sắp làm gì thì cả người nàng đều lạnh toát không cử động nổi.
- Nàng không muốn có con với ta?
Cổ họng nàng nghẹn lại, muốn nói với hắn nàng rất muốn đứa con này nhưng lại không thể thành lời.
- Tiêu Phàm, không sinh con có được không?
Hắn kinh ngạc nhìn nàng, đôi mắt đen thoáng qua tia u ám.
- Ta biết nàng lo lắng chuyện gì, có ta rồi sẽ không sao. Nàng chỉ cần yên tâm dưỡng thai là được. –Hai tay hắn ôm lấy nàng, dịu dàng vuốt mái tóc tơ.
Hàng mi của nàng khẽ run rẩy. Hắn chắc chắn đang cho rằng nàng sợ mất đi ngai vàng này, sợ mọi chuyện bại lộ nên không muốn sinh con. Nàng hít một hơi thật sâu, đem tất cả những gì đã chuẩn bị sẵn ra nói với hắn.
- Tiêu Phàm, nếu chàng là con của phụ hoàng thì hai chúng ta chính là loạn luân. Ta có thể không quan tâm, nhưng chàng thật sự muốn đứa trẻ này ra đời sao? Nó là bằng chứng cho tội lỗi đáng ghê tởm ấy, ta không muốn có nó!
Vòng tay đang ôm nàng chợt cứng đờ. Không gian im lặng tới nỗi nàng có thể nghe thấy tiếng hít thở của hắn, cả tiếng tim đập dồn dập của chính mình.
Tiêu Phàm trầm giọng thì thầm vào tai nàng:
- Tế Tuyết, có đôi lúc ta đã nghĩ hay là ta chúng ta cùng chết quách đi!
Âm thanh tuyệt vọng ấy làm trái tim nàng tan nát. Nàng đã đẩy hắn đến cùng đường. Còn nàng… có lẽ cũng đang đứng trên bờ vực, rơi xuống chỉ là vấn đề thời gian.
- Vì sao… chàng không thể vì ta mà bỏ qua chuyện này? Chàng đã nói dù thế nào cũng ở bên cạnh ta, vì ta chàng làm gì cũng được. Đứa con này đến không đúng lúc.
Tiêu Phàm không nhịn được gắt lên với nàng.
- Khi nào thì mới đúng lúc?
Nàng im lặng không đáp.
Hắn nắm lấy tay nàng, hơi thở ấm áp phả lên làn da khiến nàng sợ hãi như phải bỏng. Nàng sợ sự ân cần của hắn, sợ mình một lần nữa lại mềm lòng không dứt ra được.
- Tế Tuyết, sinh con ra được không? Nàng muốn gì ta đều có thể làm cho nàng, chỉ cần nàng tin ta! –Hắn khẩn khoản cầu xin nàng.
Nàng cứ ở trong lòng hắn như thế rất lâu, cuối cùng vẫn không thốt ra nổi một tiếng từ chối. Nàng sợ chỉ cần mở miệng là sẽ oà khóc.
Hắn không nên tốt với nàng như thế, không nên chấp nhận sự vô lý của nàng, không nên chuyện gì cũng có thể tha thứ…
Nàng tham lam quyền lực, vì bản thân mà hy sinh cả hắn, nàng đem cả tình cảm của hắn ra làm công cụ củng cố quyền lực… vì sao hắn không chán ghét nàng, không căm hận nàng!
Phải làm thế nào đây? Nàng lại tham lam rồi, không muốn buông tay hắn, không muốn tiếp tục tổn thương hắn.
- Phụ nữ có thai phải rất cẩn thận, từ giờ nàng không được làm việc vất vả nữa, tấu chương cứ để đó ta sẽ phê duyệt thay nàng. Nàng cũng không được kén ăn, ta sẽ hỏi Tử Y xem nên cho nàng ăn những gì.
Tiêu Phàm bắt đầu biến thành gà mẹ lắm điều, dặn nàng một đống thứ. Nàng cũng không hiểu vì sao hắn lại biết nhiều chuyện về phụ nữ mang thai như vậy.
- Chàng từng có con sao?
Hắn ngơ ngác không hiểu.
- Có, đang ở trong bụng nàng đấy thôi!
- Ta hỏi chàng từng có con phải không, sao chàng biết phụ nữ mang thai phải chú ý cái gì?
- Này, nàng đang nghi ngờ nhân cách của ta đấy! Tiêu Phàm ta bao nhiêu năm vì nàng thủ thân như ngọc, tuyệt đối không thể có con rơi ở đâu được.
Tế Tuyết phì cười, cái tên này rõ là sói đội lốt cừu, lúc nào cũng ra vẻ mình là người trong sáng đáng thương.
—————————————————————————————————-
Mấy ngày trôi qua, Tế Tuyết được Tiêu Phàm chăm sóc kĩ đến nỗi chỉ thiếu nước bón vào miệng. Đối với hành động của hắn lần này nàng không hề ngăn cản, nàng biết thời gian vui vẻ của hai người đã không còn được mấy ngày nữa.
Hắn rất mong chờ đứa con trong bụng nàng, mà nàng lại không cách nào giữ được đứa bé.
Tiêu Phàm mới tìm được công thức nấu món canh tẩm bổ đặc biệt tốt cho thai phụ, nghe nói hắn đã ôm phòng bếp ở vươn