Polaroid

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hồng Nhan

Hồng Nhan

Tác giả: Mộc Lâm

Ngày cập nhật: 03:55 22/12/2015

Lượt xem: 1341522

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1522 lượt.

ự hỏi mình nếu hắn không giết hại mẫu phi, nếu bọn họ không có thù hận…thì khi hắn ra đi liệu nàng có đặt hắn trong lòng lâu như vậy không, hắn có trở thành vết thương không thể lành trong tim nàng không?
Đáp án… có lẽ là không. Nếu giữa nàng và hắn không có hận thù thì tình cảm đã qua đó sau này sẽ chỉ là hồi ức đẹp đẽ của nàng, mà hình ảnh hắn trong tim nàng… có lẽ cũng chỉ là chút nuối tiếc khi giấc mộng lúc xưa không thể thành thực.
Tử Y khoác áo cho Tế Tuyết, nhẹ nhàng vén tóc nàng.
- Nếu ta ở vị trí của nàng, nếu người ở cạnh ta chỉ vì lợi dụng ta là nàng… ta vẫn sẽ cho nàng tất cả. –Hắn nói hết sức chân thành, từng câu từng chữ như bùa chú xâm nhập trái tim nàng.
Khuôn mặt nhợt nhạt của nàng thoáng qua nụ cười. Nàng từng băn khoăn vì sao hắn lại đi theo nàng nhiều năm như thế…
- Sau này, ngươi nhất định phải tự mình sống thật tốt. Phụ thân ngươi đã cao tuổi rồi, không nên chấp nhặt với ông ấy chuyện mẫu thân ngươi nữa.
- Nàng đều biết cả rồi?
Nàng gật đầu cười, hắn là thiếu chủ Kim Môn cốc, là con trai của Dược Vương. Ngày ấy nàng còn nhỏ nên không rõ vì sao lão già Dược vương đó lại nhắm tới tất cả bảo bối của nàng, sau này mới biết là do Phùng Thanh Vân mật báo.
Đột nhiên nàng có chút oán giận với hắn.
- Ngươi khi đó ra tay ác thật đấy, một lúc liền bảo phụ thân ngươi khoắng sạch bảo bối của ta, một thứ cũng không chừa lại.
Tử Y bật cười, ánh mắt tinh quái hệt như hồi còn nhỏ.
- Ai bảo nàng thích mấy thứ đó như vậy, còn ta thì bị đem xếp xó.
Cho dù màn đêm tối tăm bao phủ tất cả, mùa đông lạnh giá khiến trái tim cũng đóng thành băng… nàng vẫn không thấy sợ hãi. Hoa tuyết nở vào cuối mùa đông là để báo cho những người đang chờ đợi mùa xuân đừng hết hy vọng.
Nàng có lẽ không kịp nhìn thấy sắc trắng tinh khiết của loài hoa ấy giữa băng giá, nhưng nàng cũng có hoa tuyết của riêng mình. Tử Y cũng như hoa tuyết nở trong trái tim nàng, an ủi nàng vào những lúc tuyệt vọng nhất.
—————————————————————————————————-
Giai đoạn khắc nghiệt nhất của mùa đông rất nhanh đã tới. Chưa bao giờ ở kinh thành lại có những trận tuyết lớn như năm nay, tuyết liên tục rơi, phủ trắng cảnh vật. Ngay cả hoàng cung dù có người thường xuyên dọn tuyết thì nhìn ra khắp nơi cũng chỉ thấy một màu trắng xoá đến ảm đạm.
Bệnh tình của Tế Tuyết thời gian này đã trầm trọng tới mức Tử Y không còn khống chế được nữa. Nàng ngủ ngày càng nhiều, có những khi ngủ liền vài ngày mới tỉnh, trong triều lời đồn đại không hay về sức khoẻ của nàng đã lan ra. Người ta lo lắng nàng còn chưa có con nối dõi, nếu nàng băng hà thì vương vị sẽ lọt vào tay ai?
Tế Tuyết chẳng còn quan tâm chuyện triều chính nữa, nàng từ chối tất cả các cuộc thăm hỏi của quan lại hoặc người trong hoàng thất.
Mỗi khi nàng thức giấc đều thấy Tử Y ngồi bên cạnh, có lúc hắn đang xem mạch cho nàng, có lúc ngồi đọc sách, cũng có lúc đang ngủ gục. Tóc hắn… đã có vài sợi bạc.
Cuộc đời này người mà nàng nợ nhiều nhất là hắn, mà món nợ tình cảm lại là món nợ khó trả nhất.
Tiếc rằng trái tim nàng đã đem hết cho người kia, không thể mang thêm hình bóng ai được nữa.
Trong số những người tới muốn yết kiến chưa từng có tên Bình Nam vương. Hắn hẳn đã quên nàng, hoặc có lẽ đang bận bịu lo cho đứa con sắp ra đời. 






Tỉnh giấc sau cơn mơ kéo dài, đã thấy bóng ai thấp thoáng nơi song cửa
Là ai đã mở ra kết cục này
Tương lai mỏng tang như cánh ve sầu
Làm sao chịu nổi đau thương này
Ta tiễn bước em ra nơi xa nghìn dặm
Bên ngoài trời tuyết đã ngừng rơi, thời tiết vẫn còn lạnh nhưng đã không có cái rét buốt như những ngày trước, có lẽ đã vào cuối đông. Nàng nhìn ra khu vườn bên cửa sổ, những bông hoa tuyết trắng muốt đã vươn mình lên trên lớp băng tuyết phủ kín mặt đất. Hoa chưa nở nên cánh vẫn cụp vào trông giống như những giọt lệ tuyệt đẹp.
Nàng đột nhiên nảy ra ý nghĩ đi thăm mộ Diệc Hàn. Lăng mộ của tất cả hoàng tử đều được đặt trong hoàng lăng, chỉ riêng hắn là nằm ở nơi khác, nghe nói đó là ý nguyện của hắn.
Tử Y nhìn thần thái tươi tỉnh của nàng thì không vui mừng chút nào, trái lại hắn trở nên hoảng hốt.
- Đừng lo nghĩ nữa, ngày này dù thế nào cũng phải đến. –Nàng bình thản bảo hắn.
Tế Tuyết để Tử Y chải tóc giúp nàng, sau đó thay đổi y phục rồi bí mật rời khỏi hoàng cung.
Ngọn đồi nhỏ bị bao phủ một màu trắng xoá, Tế Tuyết chậm rãi men theo con đường nhỏ dẫn lên đồi. Trên đỉnh đồi, một ngôi mộ đơn giản nằm cô độc, có lẽ đã lâu không có người thăm viếng.
Nàng dùng tay không phủi lớp tuyết bám trên mặt bia, đọc cái tên khắc trên đó, khẽ thở dài một tiếng. Diệc Hàn luôn khó hiểu như vậy, bốn năm ở cạnh hắn nàng từng ngỡ mình rất hiểu hắn, đến khi hắn bất ngờ quay lưng nàng mới biết con người Diệp Lương mà hắn tạo ra chỉ là cái vỏ bọc.
Dã tâm của hắn chôn vùi trong tay nàng, cuối cùng hắn lại buông tay để nàng bình an… Một người cả đời theo đuổi quyền lực như hắn vì sao khi chết đi không muốn ở trong hoàng lăng mà lại cô độc nằm ở