
Tác giả: Diệp Toàn
Ngày cập nhật: 04:23 22/12/2015
Lượt xem: 134691
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/691 lượt.
inhtoàn bộ đã bị tiêu diệt , thi thể nằm đầy trên đất , máu chảy thànhsông .
Nhìn bộ dạng giết người đếnđỏ cả mắt kia , thần sắc Mộ Dung Tuấn hơi biến “Xem ra tên hay lochuyện bao đồng ngươi thật sự có chút bản lĩnh , khó trách …”
A Lãng cắt đứt lời của hắn“ Việc đã đến nước này , cần gì nhiều lời! Mộ Dung Tuấn , rút binhkhí của ngươi ra , để ta xem cân lượng của ngươi”
“Chỉ bằng ngươi?” Mộ DungTuấn cười lạnh một tiếng , sờ tay vào trong ngực , khi rút ra bàn tayđã cầm một cây tiêu bằng ngọc .
Trên đời người dám dùng ngọctiêu làm binh khí khẳng định có tài , A Lãng không dám xem thường ,ngưng thần nín thở đề phòng .
Giống như tác phong thườngngày của Mộ Dung Tuấn . Cho tới giờ động tác của hắn vẫn vô cùng nhẹnhàng , từ từ giống như một thân sĩ .
Tuy nhiên , khi hắn mủi chânmột chút , bay về phía A Lãng thì khí chất nho nhã của hắn trongphút chốc biến mất không thấy đâu , sau đó tướng mạo cũng hoàn toànbất đồng .
Ngọc tiêu không thu hút chútnào trong chớp mắt điểm tới cổ họng A Lãng, linh hoạt giống như linhxà , kéo dài một tấc .
A Lãng nghiêng người , vung đao, một tiếng keng vang giòn , hai người không hẹn cùng lui non nửa bước, hai mắt đồng thời không hề chớp trừng mắt nhìn đối phương .
Tặc tử này nội lực quảthực cao , khó trách có thể sát hại nhiều tuyệt thế cao thủ như thế… Trong lòng A Lãng nghĩ vậy như tay chân vẫn không dừng lại , lập tứcngầm vận chân khí , thân di chuyển , đao đồng thời chém ra .
Thực lực của đối phương thếnào , lúc nhận một kích vừa rồi mới biết được . Trong lòng Mộ DungTuấn vốn nghĩ A Lãng chỉ là kẻ chân mềm đi tứ xứ , mãi khi qua bachiêu , trong longfhawns mới biết rõ mình thật sự gặp phải đối thủ ,đáng tiếc khi thông suốt thì đã quá muộn .
Cao thủ so chiêu thắng bạiquyết định chỉ trong nháy mắt , cơ hội đã trôi qua không ai biết đếnkhi nào thời cơ thích hợp mới xuất hiện .
Trong lòng A Lãng biết rõhắn có ý khinh đích , bởi vậy mới nắm chắc cơ hội lần này , lúcvung đao tả chưởng đồng thời bất ngờ đánh ra .
Chợt nghe phịch một tiếng ,Mộ Dung Tuấn tuy rằng né được một đao kia của A Lãng , nhưng khôngtrốn được chưởng lực của hắn , lập tức liên tục lui ba bước , lảođảo một cái , chênh vênh ngã ngồi trên mặt đất .
“Thiếu gia !” Lưu Anh Thái sợhãi kêu lên , muốn qua đỡ lấy thân thể Mộ Dung Tuấn sắp ngã nhưngkhông kịp “Thiếu gia , người sao vậy ?” Sắc mặt Mộ Dung Tuấn vàng vọt, hai mắt tràn ngập oán hận nhìn A Lãng “Hảo ! Rất tốt ! Hơn ba năm ,ngươi là người đầu tiên khiến ta ngồi dưới đất nói chuyện cùng đốiphương”
A Lãng tiếp lời “Đồng thờicũng là người cuối cùng” Lúc nói ra những lời này , xoay đao đi vềphía hắn .
“Tráng sĩ xin hạ thủ lưutình!” Lưu Anh Thái đột nhiên quỳ xụp xuống đất , dập đầu giống nhưgà mổ thóc “Mộ Dung thế gia nhất mạch đơn truyền , hiện giờ cả MộDung sơn trang chỉ còn một mình thiếu gia , cầu tráng sĩ hạ thủ lưutình , tha cho thiếu gia ta một con đường sống” A Lãng không để ý đếnhắn , đi về phía trước .
Lưu Anh Thái vội vàng “ Chỗnày của ta có rất nhiều vàng bạc châu báu , chỉ cần tráng sĩ chịutha cho thiếu gia ta một con đường sống …” Hắn buông rương gỗ trên vai ,sau đó mở nắp rương .
Trong rương vốn chính là vàngnhưng lúc này lại biến thành …
Đột nhiên , một ám khí nhỏnhư cọng lông màu xanh biếc từ trong rương bắn ra , đâm về phía A Lãng, còn bắn cả về phía Hoàng Thi Hàm đang ngồi thở gấp liên tục trênmặt đất .
A Lãng vung đao nhanh như điện, mặc dù đã bố trí một vùng lưới đao kín không kẽ hở nhưng hắn locho an nguy của Hoàng Thi Hàm , sao hắn có thể trơ mắt nhìn nàng chếttrước mắt nhìn ? Thế là hắn ngay cả một chút do dự cũng không có ,nghiêng người một cái , ôm chặt lấy thân thể của nàng , mặc cho ámkhí vô cùng độc này cắm vào lưng của mình .
“Ha ha ha…”Lưu Anh Thái cuồngtiếu “Hễ ngươi trúng ‘tử ngọ đoạn hồn trâm’ của ta , không quá trưasẽ chết . Xú tiểu tử , ngươi chuẩn bị …” Ngay lúc tiếng cười củahắn còn vang trong không trung , tiếng nói chuyện rõ to thì A Lãng độtnhiên lướt về phía hắn , tốc độ cực nhanh , người khác không thểtưởng tượng .
Trong chớp mắt , ánh đao lóelên , xen lẫn với một tiếng hét thảm của Lưu Anh Thái chỉ thấy mộtcái đầu lăn trên mặt đất đến một góc , yên lặng bất động .
Lúc này đây A Lãng đã haohết toàn bộ nội lực , thân thể hắn co giật một trận , hiển nhiên làđộc tính đã phát tác .
Mộ Dung Tuấn bị nội thương ,lúc này vẫn đang ngồi trên mặt đất nhắm mắt dưỡng thần , chỉ cầnđể cho hắn hơn nửa khắc đồng hồ , nội thương bên trong được chữa ,đến lúc đó khẳng định lại có thể trở thành một con rồng quẫy đuôi.
A Lãng nhìn hắn , phát hiệntrên đỉnh đầu hắn đã từ từ đâng lên một luồng khói trắng . Đây làdấu hiệu hắn sắp hành công viên mãn , tình huống thập phần nguy cấp.
A Lãng vận một ngụm chân khí, hộc một tiếng , một ngụm máu tươi từ trong miệng trào ra , đồngthời đại đao rời khỏi tay bắn về phía ngực Mộ Dung Tuấn .
Trong chớp mắt , đao nhọnxuyên qua từ ngực đến lưng hắn ; hắn thậm chí cả tiếng kêu thảmthiết cũng chưa kịp phát ra liền rầm một tiếng , ngã xuống