Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hứa Với Ai Vĩnh Viễn Sánh Cùng Trời Đất

Hứa Với Ai Vĩnh Viễn Sánh Cùng Trời Đất

Tác giả: Mộc Thanh Vũ

Ngày cập nhật: 02:54 22/12/2015

Lượt xem: 1341432

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1432 lượt.

i mặt sâu hút như biển vẫn không thay đổi. Còn cô? Vẫn là Si Nhan, vẫn cố gắng che giấu, nhưng lại phát hiện ra rằng cô vẫn yêu anh ta, đặt anh ta ở một nơi mềm mại nhất trong lòng.
Từng không dám nhớ đến, nghĩ đến thôi cũng sợ sẽ đau, cho tới giờ phút này cô mới chợt hiểu rõ, thật ra cô chỉ sợ rằng một khi nhớ tới sẽ dễ dàng tha thứ.
Tha thứ? Cô có thể không? Bọn họ có thể không?
Cô không biết!
Năm tháng như con sông dài vẫn cứ chảy qua đời họ, vừa lâu vừa xa, uốn lượn quanh co! Thời gian ghi lại dấu ấn đau thương trong lòng cả hai, giữ chặt nó mãi mãi, đến khắc cốt ghi tâm...
Ngày đầu tiên trở về, tâm tình Si Nhan đã rơi xuống đáy vực, cô hoãn cuộc hẹn với Quý Nhược Ngưng lại rồi giam mình trong căn phòng nhỏ. Hàn Nặc tới rồi lại đi, cô không biết anh ta đi lúc nào, nhưng cô biết, anh ta sẽ không ở cả đêm, bởi vì, bây giờ anh ta đã không còn...một mình.
Bảy năm trước, vì anh ta, cô tình nguyện bỏ mọi thứ, gửi gắm cả quãng thời gian đẹp nhất đời, nhưng, tình cảm giữa họ lại không vượt qua nổi biến cố đó, duyên số của họ, cuối cùng phải rẽ ngang...
---
Lệ Giang, trấn Đại Nghiên.
Ôn Hành Viễn gần như xuống máy bay cùng một lúc với Si Nhan. Anh gọi điện cho cô rồi lại kết thúc cuộc gọi. Lúc này, có lẽ cô thật sự không muốn bị quấy rầy.
Trương Tử Lương không hề hỏi gì, cho xe chạy đến đầu ngõ. Ôn Hành Viễn liền mỉm cười cảm ơn.
“Tối nay cùng ăn cơm đi, mình sắp xếp, cho cậu một bữa tẩy trần luôn*.”
*Người ta hay nói bữa tiệc đón tiếp người từ phương xa đến là tiệc tẩy trần.
“Cảm ơn, để tối mai đi, đưa cả bạn gái cậu theo nữa.” Ôn Hành Viễn vỗ vai anh.
“Nhan Nhan không có ở đây, cậu ủ rũ trong nhà làm gì?”
Anh biết cô không có ở đây, nếu cô ở đây, tối nay nhất định phải ăn cơm cùng cô. Mặc kệ cô lấy cái cớ gì, anh cũng nhất định phải lôi được cô đi. Anh quá hiểu thói quen đó của cô rồi, một thói quen không tốt chút nào.
“Mai gọi điện liên lạc sau, cậu nghỉ ngơi đi.” Thấy anh im lặng, Trương Tử Lương liền hiểu, vội lên xe rồi vẫy tay với anh.
Ôn Hành Viễn đứng ở tầng dưới của căn nhà, ngẩng đầu nhìn tấm rèm cửa nhạt màu, trong lòng chợt thấy ấm áp.
Nhà, đó vốn là từ rất đỗi xa xôi với anh. Nhưng, khi anh đặt chìa khóa vào tay cô, bỗng nhiên anh lại coi nơi này là nhà, ngôi nhà có cô.
Lấy chìa khóa ra tra vào ổ rồi mở cửa phòng, anh có bao nhiêu hy vọng cô đang ở trong.
Anh sắp xếp qua loa đống hành lý, trừ vài bộ quần áo ra thì chẳng có gì hơn. Bởi anh biết cô sống ở đây nên cũng không mang gì theo. Anh vốn đã muốn về từ rất lâu rồi, chỉ có điều là bị chậm hơn so với kế hoạch.
Đây là một căn nhà ba phòng chỉ rộng khoảng một trăm thước vuông. Si Nhan sống trong căn nhà được chiếu sáng rất tốt, mở cửa sổ ra là có thể nhìn thấy lớp lớp những ngôi nhà cổ, cảm giác rất thoải mái.
Hai năm trước, lúc anh rời đi, anh vẫn lo cho cô phải sống ở ngoài một mình nên đã kiên quyết đem hành lý của cô từ ký túc xá nhét vào căn nhà của anh, nếu không thì dựa vào cái tính bướng bỉnh mười con trâu cũng không kéo nổi của cô, sống chết gì cô cũng không đến. Anh nhường phòng ngủ của mình cho cô, còn mình thì vào phòng cho khách, một gian khác chính là phòng sách.
Ôn Hành Viễn không chỉ một lần có ý nghĩ rằng, một ngày kia, họ cùng mở cửa ra và mìm cười với nhau, khoảnh khắc ấy thật ấm áp biết bao. Bật đài lên, tiếng hát khàn khàn của nam ca sĩ vang lên, anh bước đến trước cửa sổ, hồi tưởng lại lúc anh đưa cô đến Cổ Trấn vào ba năm trước đây.
“Cảm ơn anh!” Cô không hề thay đổi sắc mặt, xoay người đi vào ký túc xá.
“Si Nhan?” Anh rướn người kéo cô lại, “Nhớ kỹ số điện thoại của anh chưa?” Anh hỏi cô, thấy cô mơ hồ ngẩng đầu, ánh mắt trống rỗng.
Anh không nén được tiếng thở dài, buông tay rồi tự lấy điện thoại trong túi cô ra, lưu số của mình vào rồi đặt nó vào tay cô, “Đừng suy nghĩ nhiều, có việc gì cứ gọi cho anh.”
Cô khẽ nắm lấy điện thoại, đờ đẫn gật đầu, sau đó không nói gì nữa mà xoay người bước đi.
Nhìn theo bóng lưng của cô, trong lòng Ôn Hành Viễn đầy vị chua chát.
Si Nhan, người em yêu nhất là cậu ta, còn người anh yêu nhất, là em!
Chỉ là anh đã chậm một bước, cậu ta đi vào trái tim em trước anh! Nhưng em không biết đâu, thật ra anh vẫn luôn ở bên cạnh em!
Trái tim của cô, ngay từ giây phút đầu anh đã hiểu được, chỉ có điều, anh vẫn khư khư chấp niệm!
Sau này, cô ở lại Cổ Trấn, làm việc tại một công ty mới thành lập. Còn anh cũng ở lại đây, thường xuyên gọi điện hỏi tình hình của cô, thỉnh thoảng lại hẹn cô ra ngoài ăn cơm. Lúc ấy cô hay từ chối, hay lấy cớ bận công việc, anh không hề giận mà chỉ cười khẽ, “Thế thì để lần sau vậy!”
Ngoài lúc đi làm, cô dồn hết thời gian trong trầm mặc. Trong vòng một năm, cô học cách uống cà phê không đường, học cách uống rượu mạnh, một cốc rồi lại một cốc khác, trong lúc hoảng hốt vẫn cứ nửa tỉnh nửa say.
Dưới ánh đèn leo lét chập chờn, không ai có thể thấy rõ vẻ mặt của cô, nhưng giọng nói khẽ khàng lại khiến người ta cảm nhận được nỗi bi thương của cô.
“Ôn Hành Viễn, anh nói xem, tại sa


XtGem Forum catalog