XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hương Hàn

Hương Hàn

Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn

Ngày cập nhật: 03:13 22/12/2015

Lượt xem: 134812

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/812 lượt.

Y cả đời? Cái gọi là "cả đời" của anh được bao lâu vậy hả?"
"Mỹ!"
"Không được gọi tôi như vậy! Bây giờ tôi là chị của anh và Lạc Y, tôi hy vọng anh có thể nghe tôi nói mấy câu."
"Mỹ!" Thanh âm của cậu ngọt lịm như sôcôla hòa tan, béo béo, sền sệt. "Tôi đã mấy ngày rồi không gặp em, chúng ta đừng nói những lời khó chịu này nữa được không?" Người của cậu cũng hệt như sôcôla tan chảy đang nhích sát về phía cô. Đôi mắt sâu thẳm kia tựa một ngọn núi lửa, trào ra nham thạch nóng chảy, tưởng chừng muốn đem tất cả mọi thứ thiêu rụi sạch sẽ.
"Ngôn Thiếu Tử!" Cô cố gắng kéo bản thân mình ra khỏi chiếc bẫy ngọt dịu ấy, lấy lại vẻ điềm tĩnh nhìn cậu: "Mấy tháng trước đây, anh bảo với tôi rằng anh yêu Lạc Y, nó cũng yêu anh từ khoảnh khắc ấy trở đi, mọi chuyện giữa chúng ta đã tàn theo tro khói rồi. Anh hứa với tôi đời này kiếp này sẽ yêu thương Lạc Y cơ mà? Bây giờ anh lại liên tục dây dưa với tôi một cách mập mờ, rốt cuộc là anh có ý gì?"
"Lạc Mỹ." Cậu nhướng mắt lên nhìn cô, hệt như muốn thâm nhập vào nơi sâu xa nhất trong tâm hồn cô vậy. "Em luôn muốn trốn tránh sự thật."
"Buồn cười!" Một tay cô mân mê tách những sợi mây nhỏ trên ghế ra, từng sợi từng sợi, mãi cho đến khi tách chúng thành những mảnh gai bé xíu, một mảnh thình lình ghim vào ngón tay cô đau nhói, cô mới chịu rút tay về, hỏi vặn lại: "Tôi trốn tránh điều gì chứ?"
"Hai người chúng ta đều phạm phải sai lầm lớn. Sai lầm của tôi chính là đã cho rằng người mình yêu là Lạc Y, hoặc giả tôi sai vì ngỡ người mình yêu là hình bóng của em, vẻ ngoài của em. Còn sai lầm của em chính là đã tin rằng tôi yêu cô ấy."
Lạc Mỹ gần như phản bác lại theo bản năng: "Hoang đường! Anh đang nói bậy bạ gì đó? Anh sao có thể yêu tôi được? Anh rõ ràng là yêu Lạc Y kia mà."
"Đến tôi còn không biết nữa." Cậu yếu ớt tựa sát về phía sau, hệt như muốn tìm thứ gì đó chống đỡ cho bản thân. Lạc Mỹ nhìn cậu, đột nhiên khóe miệng lộ ra một nụ cười. Cô xoay đầu sang bảo: "Thiếu Tử, đủ rồi, đừng đùa nữa. Cũng chẳng phải là đóng kịch, yêu tôi rồi yêu cô ta gì chứ, nghe sợ chết đi được! Tôi đoán công ty của anh còn có vài việc hệ trọng, ngày mai anh phải dậy sớm đi làm, mau đến đón Lạc Y về nhà đi."
Ngôn Thiếu Tử hạ mi xuống như thể đang tỉ mẩn quan sát mớ hoa văn cầu kỳ dệt trên thảm, miệng bảo: "Em định mượn cớ này chấm dứt, không muốn nghe tôi nói thêm gì nữa sao?"
Lạc Mỹ đứng lên, cười bảo: "Còn có gì để nói nữa đâu!" Dứt lời, cô đưa tay kéo cậu dậy. "Đi thôi, về nhận lỗi với Lạc Y, bên ngoài đã trở trời rồi, còn không đi có thể trời sẽ đổ mưa đấy."
"Lạc Mỹ." Cậu nắm lấy bàn tay ấy, dùng một loại giọng điệu trịnh trọng nói: "Hôm nay em nhất định phải nghe tôi nói hết."
Lạc Mỹ thở dài, trên song cửa có tiếng vang rất khẽ, Lạc Mỹ bất giác ngoảnh đầu nhìn lại, thì ra trời đã mưa thật. Cô cảm thấy sức cùng lực kiệt nhưng không cách nào trốn tránh được, không cách nào thoát khỏi mọi chuyện trước mắt, bất đắc dĩ đành phải đối mặt: "Thôi được rồi, anh nói đi."
"Lạc Mỹ." Cậu khẽ hạ giọng nên âm thanh có chút khàn khàn. Mưa càng lúc càng lớn, trút lên song cửa những tiếng lộp độp. Giọng của cậu hòa trong tiếng mưa rơi tạo ra một thứ cảm giác khó tả, khiến cho cô chợt thấy bất an.
"Em còn nhớ không? Năm năm trước, cũng vào một đêm mưa như thế này, hôm ấy em đứng trước bàn làm việc của tôi, bảo với tôi rằng em có niềm tin để khiến tôi công nhận năng lực làm việc của em. Lúc ấy em chỉ vừa tốt nghiệp không lâu, em đơn giản, dũng cảm, tự tin, thoáng chốc đã làm tôi mê đắm. Về sau tôi luôn tự hỏi mình, từ khi nào tôi đã bắt đầu yêu em? Bây giờ rốt cuộc tôi cũng nhận ra, đó là vào buổi sáng trời mưa hôm ấy, khoảnh khắc em tuyên bố với tôi câu nói kia. Có đến năm năm chúng ta vất vả bên nhau. Tôi từ chức trưởng khoa leo lên ghế tổng giám đốc, em từ một thư ký bình thường trở thành thư ký trưởng. Hầu như mỗi ngày chúng ta đều ở bên cạnh nhau. Tôi từng nói, nếu không có em tôi nhất định không sống nổi, em thì luôn cho đó là lời bông đùa, tôi cũng ngỡ là như vậy. Nhưng cho đến khi tôi hiểu ra được đó không phải là lời đùa giỡn thì tôi đã đánh mất em rồi. Tôi không biết từ bao giờ quan hệ giữa chúng ta đã bị đóng khung. Tôi không thể vượt ra khỏi phạm vi "đồng nghiệp" ấy dù chỉ một bước. Em ở bên cạnh tôi rồi lại rời xa tôi như thế. Em trở nên thông minh, khôn khéo và đủ lông đủ cánh, tôi chỉ vừa khẽ đến gần em, em đã trốn biệt tăm hơi. Em xem sự rung động giữa chúng ta như tình hữu nghị đồng nghiệp bình thường, hơn nữa còn thành công trong việc khiến tôi đồng tình với ý nghĩ này. Tôi không tưởng tượng nổi, sau cùng tôi thậm chí còn tự dối gạt bản thân chỉ hy vọng có thể duy trì được tình trạng như vậy, bởi vì tôi không muốn đánh mất em. Nhưng rồi lại xuất hiện Lạc Y, cô ấy và em trước đây gần như giống hệt nhau, cho nên tôi đã rơi vào cái gọi là "lưới tình", thế là tôi cầu hôn với cô ấy. Lạc Mỹ, thực tâm tôi đã nghĩ rằng mình yêu cô ấy, nhưng đến sau khi kết hôn rồi tôi mới nhận ra, người tôi yêu thật sự không phải là Lạc Y mà chính là em, luôn luôn là em. Tôi muốn