
Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn
Ngày cập nhật: 03:13 22/12/2015
Lượt xem: 134816
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/816 lượt.
." Ánh mắt của anh dời về nơi xa, Lạc Mỹ nhìn theo ánh mắt của anh, nơi anh đang quan sát chính là tòa cao ốc Ngưỡng Chỉ.
Thế nên cô bảo với anh: "Nó được khánh thành vào năm năm trước, ngay lập tức gây tiếng vang lúc bấy giờ, được ca tụng là cao ốc số một của thành phố." Nhắc lại, cô không khỏi cảm khái vô cùng. "Khi đó tôi vừa gia nhập Thường Hân, lúc tổng bộ vừa chuyển vào tòa nhà ấy, tôi đứng trên quảng trường bên dưới lầu, nhìn lên cửa sổ văn phòng mình thật lâu mà không ngừng xúc động."
"Đúng vậy, tuổi trẻ rất dễ dàng xúc động, huống chi thiết kế của Cao Thường luôn khiến cho người khác phải xúc động."
Cô không hiểu rõ lắm liền hỏi lại: "Sao chứ?"
"Tòa cao ốc này là tác phẩm đắc ý của kiến trúc sư nổi tiếng Cao Thường. Trước giờ tôi vẫn rất thích phong cách của ông ta: thanh nhã, cao quý, tinh xảo, tuyệt đối sẽ ẩn giấu đi nét cầu kỳ giàu sang vô cùng kín kẽ."
Cô nghe giọng điệu của anh mang theo chút châm chọc, nhìn động tác gạc tàn thuốc của anh, lơ đễnh hỏi: "Liệu trước kia tôi có từng quen biết anh không nhỉ?"
Anh lại nhướng mi lên: "Có ư?"
Cô ngẫm nghĩ một chút rồi lắc đầu: "Nhưng tôi thật không nghĩ ra, ngoại trừ ở cửa hàng hoa, tôi còn gặp anh ở đâu nữa nhỉ, lạ thật!"
Anh dụi tắt điếu thuốc: "Vậy à?"
"Chính là ngữ điệu này, thần thái này, giống cực kỳ, có điều..." Cô gãi gãi đầu. "Tôi lại nhớ không ra, đáng ghét thật!"
Anh mỉm cười nhìn cô, nụ cười ấy có pha chút hàm ý. Đúng lúc này, một người đàn ông độ ba mươi tuổi, âu phục phẳng phiu mang theo một tập tài liệu tiến vào nói với anh: "Dung tiên sinh, đã chuẩn bị xong cả rồi."
Cái họ hiếm thấy này hệt như một mũi kim châm nhói vào lòng Lạc Mỹ. Anh đã đứng lên, nói với cô: "Tôi phải đi trước đây, có việc mọn quấy rầy, thất lễ rồi."
Cô cũng mỉm cười gật đầu.
Tối đến cô về nhà ăn cơm, đang ở trong bếp phụ cha mình rửa chén đĩa, chỉ nghe tiếng phóng viên thời sự vẳng ra trong TV: "Xí nghiệp quan hệ Thường Hân chiều nay triệu tập cuộc họp đặc biệt của hội đồng quản trị, theo đó phòng ngoại giao của xí nghiệp quan hệ Thường Hân đã tuyên bố một tin tức vô cùng sửng sốt: hội đồng quản trị vừa bổ nhiệm thêm ngài Dung Hải Chính tiên sinh làm ủy viên hội đồng. Kể từ khi thành lập xí nghiệp quan hệ Thường Hân cho đến nay, đây là lần đầu tiên một người không phải thành viên trong gia tộc đã phá vỡ tiền lệ, đảm nhiệm chức ủy viên hội đồng quản trị..."
Lạc Mỹ lau sạch chén đĩa rồi đặt lên kệ tủ. Quan Phong hỏi: "Lạc Mỹ, dạo này trong tiệm thế nào?"
"Cũng không bận lắm, có Tiểu Vân phụ giúp một tay rồi." Lạc Mỹ lau sạch từng chén đĩa trả lời. "Ba, ba an tâm đi."
"Vậy thì con ra ngoài dạo chơi đi." Quan Phong nói. "Gần đây sắc mặt con không tốt, ra ngoài dạo chơi, thay đổi hoàn cảnh mới có lợi cho thân thể."
"Thật ạ?" Lạc Mỹ lau khô cái chén sau cùng, bước vào phòng mình soi gương. Người trong gương mặt mũi nhợt nhạt, ốm o và tiều tụy.
Cô vỗ vỗ lên mặt mình, lẩm bẩm nói: "Đúng là có chút không ổn." Cô đi đến nói với Quan Phong: "Ba, ba theo con đi Bắc Đầu chơi mấy ngày đi."
Quan Phong đáp: "Con đi chơi một mình đi, không thì hẹn một người bạn nào đó đi cùng? Một ông già đáng chán như ba đi theo con có gì vui chứ, chẳng lẽ con không có người bạn trẻ nào ư?"
Lạc Mỹ mỉm cười: "Hi hi! Ba, thì ra ba muốn rao gả con phải không."
Quan Phong cũng bật cười: "Ai bảo con gái của ba muốn rao gả chứ? Có điều, Lạc Mỹ à, con cũng không còn nhỏ nữa. Trước kia con luôn nói rằng con không an lòng về Tiểu Y, cho nên không muốn nhắc đến chuyện yêu đương, hiện tại Lạc Y đã kết hôn rồi, con cũng nên lo cho chuyện của mình một chút đi."
Lạc Mỹ nhoẻn cười: "Ba, từ trước đến nay con không muốn chủ tâm đi tìm người yêu để kết hôn vì con cảm giác đây là duyên phận, có miễn cưỡng cũng không được."
Quan Phong muốn nói gì đó, sau cùng chỉ thở dài: "Con nhỏ này thật là."
"Được rồi, ba, chuẩn bị hành lý thôi, sáng mai chúng ta khởi hành đến Bắc Đầu. Đừng suy nghĩ nhiều làm gì."
Quan Phong thấy cô hứng thú như vậy, không đành làm trái ý của cô, bèn theo lời đi sửa soạn quần áo.
Bắc Đầu, Bắc Đầu.
Suối nước nóng của Bắc Đầu, Bắc Đầu trong suối nước nóng.
Từ thành phố phồn hoa thoáng cái đã đến thánh địa của suối nước nóng, ngược lại có chút không quen. Hai cha con nhà họ Quan thỏa thích dạo chơi ở Bắc Đầu suốt ba ngày mới trở về phố thị ồn ã.
"Cuối cùng cũng về đến nhà." Vừa bước vào cửa, Quan Phong đã lên tiếng. "Xương cốt của lão già này sắp rệu rã cả rồi."
Lạc Mỹ vội vàng đi thu dọn hành lý, sắp xếp lại quần áo. Đúng lúc này thì điện thoại reo vang, Quan Phong nhấc máy rồi gọi: "Lạc Mỹ, có người tìm con này."
Cô nhận lấy ông nghe, vừa cất tiếng "Alo" liền nghe được một giọng nói vô cùng quen thuộc, trong giọng điệu thoáng vẻ bực tức: "Ba ngày nay em đi đâu vậy?"
"Tôi phải báo cáo hành tung của mình cho anh biết à?"
"Em..."
Giọng điệu của cô lạnh nhạt: "Thế nên, tôi đi nơi nào thì có liên quan gì đến anh chứ?"
Cậu ở đầu dây bên kia hằn học thở, hiển nhiên là đã nổi giận đến cực điểm, còn cô