Polly po-cket

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Hương Hàn

Hương Hàn

Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn

Ngày cập nhật: 03:13 22/12/2015

Lượt xem: 134903

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 10.00/10/903 lượt.

ứng hôn chỉ là những kẻ tạm thời tìm được trên đường, đến nỗi vị mục sư nghi ngờ hai người bọn họ phải chăng chính là Romeo và Juliet đang cùng nhau bỏ trốn.
Nhưng dù sao thì bọn họ cuối cùng cũng đã kết hôn.
Vốn dĩ, Dung Hải Chính đề nghị sau khi trở về nước mới cử hành hôn lễ, nhưng Lạc Mỹ lại kiên quyết ở lại Pháp kết hôn.
"Như vậy mới tạo được sự bất ngờ." Lạc Mỹ nói, "Chúng ta một khi về nước, có thể đánh phủ đầu bọn họ ngay."
Dung Hải Chính cho là có lý, nhưng trong thâm tâm Lạc Mỹ, vào những buổi tối cô trằn trọc trên giường, cô hiểu quá rõ rằng mình rất sợ viễn cảnh kết hôn. Cô sợ cái không khí vô cùng trang trọng khi ấy, sợ vị mục sư uy nghiêm hỏi cô có thật sự yêu Dung Hải Chính hay không. Hôn nhân giữa cô với anh chỉ là thủ đoạn lợi dụng lẫn nhau. Sâu thẳm trong tâm linh mỗi con người luôn có một vị thần linh mà bản thân thật sự tin thờ, mà cô lại đang sợ hãi sự chất vấn của vị thần ấy.
Quan trọng hơn là cô hoài nghi chính mình liệu có trốn chạy khỏi buổi hôn lễ hoặc sẽ nói ra ba từ "Không đồng ý" hay không.
Hơn nữa, hôn lễ của Lạc Y dường như vẫn còn rành rành trước mắt, cô thật sự không có dũng khí tự tổ chức một buổi hôn lễ trong nước cho riêng mình. Dựa vào tác phong của anh trước nay cùng với tình cảnh của bọn họ bấy giờ, buổi hôn lễ kia nhất định sẽ đặc biệt long trọng đình đám, khiến cho cô không khỏi sợ hãi.
Thế nên, cô khe khẽ thở dài, lặng lẽ vuốt ve chiếc nhẫn đeo trên ngón áp út mà anh vừa vung tay quá trán, mười hai ca-ra vừa vặn kháp đều, đeo trên ngón tay lóng lánh rực rỡ, nói theo Diệc Thư (*) thì thật giống một quân bài mạt chược. Anh vốn là thành viên Vip của một cửa hàng nổi tiếng xa gần, ông chủ cửa hàng trang sức ấy từ lúc bọn họ vừa bước vào cửa thì đã đon đả cung kính, về sau còn hết lời khen tặng: "Phu nhân đúng là có mắt tinh đời." Thật ra không phải ông ta khen cô biết chọn nhẫn mà là khen cô biết chọn chồng.
(chú: nữ văn sĩ nổi tiếng của Hong Kong về tiểu thuyết tình cảm)
Dung Hải Chính hẳn nhiên có nhiều tiền hơn cả sự tưởng tượng của cô. Bởi vì lúc làm giấy đăng ký kết hôn, luật sư của anh tương đối không vui, thậm chí còn ở trước mặt cô nói không chút e dè: "Dung tiên sinh, cho phép tôi nhắc nhở ngài lần cuối, ngài chưa ký tên vào thỏa thuận tài sản trước khi kết hôn." Cô không hề nổi giận, còn anh thì chỉ mỉm cười với vị luật sư người Anh cố chấp ấy: "Cảm ơn anh, tôi biết rồi."
Mấy tháng trước lúc ngồi trong xe của Ngôn Thiếu Lệ, cô từng suy nghĩ đến việc trên tay đeo nhẫn liệu có quen hay không, ngờ đâu đến nay thật sự đã có ngày này.
Cô lại thở dài thườn thượt, nhắm nghiền hai mắt, vùi mặt vào đầu gối.
Trong cơn mông lung, cô thấy mình đã trở về nhà, cha cô đang nấu cơm trong bếp còn Lạc Y đang ở tại phòng khách xem TV. Cô vui vẻ bước đến nhưng Lạc Y lại không hề trông thấy cô, cô liên tục gọi cô, nhưng Lạc Y không hề để tâm đến. Cô xoay người tìm cha mình, chẳng ngờ ông cũng không quan tâm tới cô, hệt như cô là vô hình vậy. Cô quýnh đến độ phát khóc, bỗng đâu lúc ấy, Lạc Y cả người đầy máu xuất hiện trước mặt cô, trên mặt bầy nhầy máu thịt. Cô sợ đến thét lên, nhưng Lạc Y đã vươn tay đến túm lấy cô, lạnh lùng nói: "Là chị đã hại chết tôi, chị hai, tại sao? Tại sao vậy?"
Cô ôm lấy đầu cố sức thét to, nhưng cánh tay đầm đìa máu của Lạc Y vẫn vươn tới, vươn tới...
Cô bị lay tỉnh, ngơ ngác nhìn quanh, sau đó mới nhận ra Dung Hải Chính đang lo lắng nhìn mình. Anh hỏi: "Cô mơ gì mà hoảng sợ đến mức vừa khóc vừa la thế?"
Cô mù mờ lắc đầu. Anh bảo: "Đầu cô toát đầy mồ hôi kìa." Nói rồi anh đứng dậy đi lấy khăn khô đến cho cô, lại rót thêm một ly nước cho cô uống.
Cô sau cùng cũng lấy lại sức lực, bảo: "Làm anh thức giấc rồi."
Anh chỉ mỉm cười: "Không sao." Rồi dịu dàng vỗ về lưng cô: "Ngủ đi."
Cô không dám ngủ lại, cô phát hiện anh cũng không đi ngủ, thế nên cô hỏi: "Sao vậy?"
"Tôi đã từng nói với cô về chứng mất ngủ của mình mà." Anh nói: "Mà cô còn chưa nói gì về giấc mơ của mình mà."
Cô chần chờ một chút rồi bảo: "Tôi mơ thấy Lạc Y."
Anh hỏi: "Cô thường xuyên mơ thấy cô ấy à?"
"Phải, gần như mỗi đêm." Cô khẽ run rẩy, "Tôi không thoát ra được."
"Cô thoát được mà." Giọng anh không nhanh không chậm, như có tác dụng trấn an vô cùng kỳ diệu, "Chỉ cần cô nghĩ, mọi chuyện dù sao cũng đã xảy ra, cô không cách nào cứu vãn được, cho nên không cần suy nghĩ nữa, hoặc là ngày mai hãy suy nghĩ tiếp, hôm nay đừng nên nghĩ ngợi gì cả, cô phải đi ngủ thôi."
Vòng tay của anh ấm áp, cô chầm chậm khép mắt lại, nói: "Trước khi kết hôn tôi đã không nói cho anh biết, xin lỗi vì đã đánh thức anh."
Anh khẽ "ưm" một tiếng, cô tựa đầu vào nơi ấm áp ấy, không lâu sau lại thiếp đi lần nữa.
Kỳ lạ thay, lần này cô yên ổn ngủ đến tận trời sáng, mãi cho tới khi Dung Hải Chính đánh thức cô dậy.
"Đến giờ cơm trưa rồi." Anh lôi cô ra khỏi chiếc chăn lớn đang đắp, "Mau tỉnh đi nào."
Cô càu nhàu một tiếng, giấc ngủ hiếm có này khiến cho cô lưu luyến, lại tiếp tục chui vào trong chăn ấm.
"Mười hai giờ rồi." Anh một lần n