
Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn
Ngày cập nhật: 03:13 22/12/2015
Lượt xem: 134909
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/909 lượt.
ữa lôi cô ra, "Ngủ nữa sẽ đói hư cái dạ dày của cô đó."
Cô cố rụt người vào trong, hệt như một con ốc biển chỉ muốn thu người vào vỏ, thế nhưng anh lại cù lét cô, bóp mũi cô khiến cô không tài nào ngủ tiếp được.
"Đừng phá mà!" Cô đột nhiên mở choàng mắt ra, ngờ đâu bị gương mặt đặc biệt của Dung Hải Chính dọa cho nhảy dựng lên.
"Sao nào? Hôm nay tôi rất đẹp trai đúng không?" Anh hỏi.
"Không phải," Cô đáp, "là rất xấu xí."
Nghe vậy, anh giơ gối lên ra vẻ muốn đánh cô, cô để mặc chân trần nhảy xuống đất chạy trốn, nhưng anh mỉm cười đuổi theo và bắt được, sau đó cúi xuống trao cho cô một nụ hôn. Nụ hôn của anh mang theo hương bạc hà mát lạnh hòa lẫn mùi thuốc lá, người đàn ông này có một hơi thở rất đặc biệt, mang lại cho cô một cảm giác kỳ lạ, nửa hồi hộp, nửa an tâm, phảng phất như đây thật sự là tuần trăng mật trong cổ tích vậy.
Bọn họ không ở lại Pais hưởng trọn tuần trăng mật. Trên thực tế, sau khi kết hôn xong, bọn họ chỉ lưu lại ở đó hai tuần rồi lên đường về nước.
Dung Hải Chính trước đó mấy ngày đã sớm gọi điện thoại về nước, căn dặn thư ký của anh đến lúc ấy ra sân bay đón tiếp anh và bà chủ Dung.
Viên thư ký ngẩn ra một lúc, chừng như ngạc nhiên không hiểu ông chủ đi du lịch thế nào mà lại dẫn theo về một bà chủ mới, nhưng anh ta là người được một tay Dung Hải Chính huấn luyện, tuyệt không hỏi nhiều, chỉ biết đồng ý với mỗi từ: "Vâng" Rồi mới xin ý kiến: "Nếu đã cùng phu nhân trở về, như vậy ngài vẫn ở tại khách sạn hay sao?"
Dung Hải Chính nói: "Không ở lại khách sạn nữa, khách sạn không tiện."
Viên thư ký là người vô cùng chu đáo, cho nên hỏi: "Vậy tạm thời ngài ở lại căn hộ của công ty tại Tân Hải được không?"
Dung Hải Chính đồng ý, vì vậy sau khi xuống máy bay về nước, bọn họ liền đi đến Tân Hải.
Căn hộ trên vừa được công ty bất động sản do anh đứng tên xây dựng nên, đang trong giai đoạn rao bán. Thư ký của Dung Hải Chính vô cùng giỏi giang, chỉ trong mấy ngày đã bố trí đầy đủ mọi vật dụng cần thiết, ngay cả tài xế và người giúp việc cũng đều sắp xếp ổn thỏa.
Lạc Mỹ vừa bước xuống xe, trông thấy căn hộ ngăn nắp xinh xắn thì đã thích thú đến ba phần, bước vào trong quan sát thì càng cao hứng hơn nữa bởi đập vào mắt cô là những chậu cây xanh thẫm đáng yêu, một bộ bàn ghế không vương chút bụi..
Lên lầu, vừa vào phòng ngủ cô đã cảm thấy rất tuyệt. Hóa ra cả trần phòng ngủ đều được làm bằng thủy tinh cường lực trong suốt, hợp cùng tấm kính chắn sáng có thể đóng mở, hệt như một căn phòng pha lê trong cổ tích.
"Buổi tối, nằm trên giường có thể ngắm sao." Dung Hải Chính nói, trông thấy bộ dạng thích thú của cô liền bông đùa: "Mau tặng bao lì xì tặng cho Tôn Bách Chiêu đi, xem ra anh ta rất biết lấy lòng bà chủ của mình đấy."
Lạc Mỹ không khỏi liếc mắt nhìn Dung Hải Chính, còn Tôn Bách Chiêu ở bên cạnh thì lại như đang nhìn thấy truyện Nghìn lẻ một đêm, vì Dung Hải Chính quản lý thuộc cấp rất nghiêm, trước nay đều nói năng thận trọng, cho nên khi chứng kiến anh nói cười cùng Lạc Mỹ, trong lòng Tôn Bách Chiêu cho rằng ông chủ đã rơi vào lưới tình nên mới vội vã kết hôn. Trước kia anh ta luôn cảm giác ông chủ mà mình biết có lòng dạ sắt đá, nay xem ra chân mạng thiên tử vừa xuất hiện, sắt đá cũng hóa thành mềm dẻo.
Sáng hôm sau Lạc Mỹ thức dậy, đầu tiên rửa mặt trang điểm, sau đó chọn một bộ trang phục công sở màu cà phê. Dung Hải Chính trước nay thường dậy muộn, lúc này mới xuống giường, trông thấy dáng vẻ của cô liền chọc: "Sao thế, đi phỏng vấn xin việc hay muốn cho người ta ngắm vậy?"
Lạc Mỹ nói: "Ngày đầu đi làm, tôi đương nhiên phải thận trọng rồi." Cô lại hỏi, "Tôi quên hỏi anh, anh nắm trong tay bao nhiêu cổ phần của Thường Hân?"
Dung Hải Chính đã bước vào buồng vệ sinh để rửa mặt: "Đợi lát nữa hãy nói."
Lạc Mỹ đuổi theo vào: "Không được dùng bàn chải đánh răng của tôi." Trông thấy vật anh đang cầm trên tay chính là đồ của mình, cô giận dữ nói: "Sao anh lại có thói quen xấu như vậy? Anh không có bàn chải của riêng mình hay sao?"
Anh cười híp mắt: "Bà xã à, mới sáng sớm mà tức giận sẽ có nếp nhăn đó."
Lạc Mỹ phớt lờ anh, đi đến phòng chứa đồ chọn lấy một chiếc túi xách hợp với trang phục, bảo: "Chúng ta hôm nào tranh thủ thời gian đi chụp vài bức ảnh lưu niệm nhé? Ngày hôm qua chị tư giúp việc có hỏi tôi, tại sao không thấy ảnh cưới của chúng ta ở đâu cả, tôi nói để cả ở Pháp không mang theo về."
Nghe trong buồng vệ sinh chỉ có tiếng rè rè của máy cạo râu, cô liền cao giọng hơn một tí: "Dung tiên sinh, anh có nghe hay không vậy?"
"Tôi thích người nhà gọi tôi là giám đốc Dung hơn." Dung Hải Chính cuối cùng cũng xuất hiện ở trước cửa buồng vệ sinh, nửa đùa nửa thật nói.
"Vâng, giám đốc Dung." Lạc Mỹ mở tủ quần áo ra, với tay rút lấy một chiếc cà-vạt, "Thứ này rất cân xứng với trang phục của tôi."
Anh nhướng nhướng mày: "Sao phải mặc áo tình nhân chứ?" Anh nhận lấy cà-vạt từ tay cô, bắt đầu thắt nút.
"Như vậy sẽ khiến người ta ấn tượng rằng chúng ta là một đôi vợ chồng đằm thắm." Lạc Mỹ vừa nói, vừa thay anh chỉnh lại nút