
Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn
Ngày cập nhật: 03:13 22/12/2015
Lượt xem: 134907
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 10.00/10/907 lượt.
thắt cà-vạt cho thật đẹp.
Anh nắm lấy tay cô hỏi: "Chúng ta không đằm thắm hay sao?"
Cô không trả lời, chỉ nhắc: "Xuống lầu ăn cơm thôi."
Bữa sáng được làm theo kiểu Tây, Lạc Mỹ sáng sớm thức dậy ăn không quen những món này, cô gạt bỏ mớ thịt muối trong sandwich, ăn hết ổ bánh mì rồi uống qua quýt một cốc sữa. Dung Hải Chính vừa đọc báo sáng vừa ăn bánh, sau đó hai người lên xe đến công ty.
Theo lệ thường, bọn họ gặp phải kẹt xe.
Đường tắc đến nước chảy cũng không thông, Lạc Mỹ thản nhiên như không, cầm lấy tờ báo sáng chuẩn bị sẵn trên xe lên đọc, ánh mắt quanh quẩn trong trang tin tức giải trí đầy màu sắc: "Chúng ta ở Tân Hải không phải cách hay đâu, mỗi sáng sớm đoạn đường này luôn bị kẹt xe."
Dung Hải Chính nói: "Chẳng bao lâu nữa đâu, chúng ta có thể chuyển đến Bình Sơn để ở rồi."
Lạc Mỹ gấp tờ báo lại, hỏi: "Anh thật sự tự tin mua đứt nhà tổ của gia tộc Ngôn Thị à?"
"Có tiền có thể sai khiến được quỷ thần, có tiền cộng thêm một chút thủ đoạn thì việc gì mà không làm được?" Dung Hải Chính ung dung nói, "Trên đời này, thứ hữu dụng nhất chính là tiền bạc."
Lạc Mỹ nói: "Cùng lắm thì ép cho Thường Hân phá sản thôi, anh còn có thủ đoạn buộc họ phải bán cả nhà tổ hay sao? Vậy nhà họ Ngôn chẳng phải sẽ vĩnh viễn không trở mình được ư?"
Dung Hải Chính nhướng mày: "Tôi đã toan tính từng bước cả rồi, cô cứ chờ ngày dọn đến ở nhà lớn của Ngôn gia đi."
Lạc Mỹ không hỏi gì thêm nữa. Đợi khi đến công ty rồi, mở xong hội nghị hành chính, Dung Hải Chính liền đích thân dẫn Lạc Mỹ đến văn phòng của cô, còn thay cô mở rèm cửa sổ.
"Nhìn phía đối diện xem." Anh nói.
Lạc Mỹ hướng mắt nhìn ra ngoài, đối diện cao ốc Vũ Thiên nơi bọn họ đứng chính là quảng trường Ngưỡng Chỉ. Cao ốc Vũ Thiên và cao ốc Ngưỡng Chỉ xa xa đối nhau, lúc cô ở dưới lầu đã chú ý đến, bây giờ nhìn lại, cả quảng trường Ngưỡng Chỉ đều thu hết vào tầm mắt.
"Thế nào? Chúng ta và kẻ thù đang mặt đối mặt đấy." Anh chỉ sang phía tường bên cạnh, nơi đó là văn phòng của anh, "Còn hai người chúng ta thì vai kề vai."
Lạc Mỹ nghe anh nói lý thú, không khỏi mỉm cười. Dung Hải Chính hỏi: "Trưa nay đi đâu ăn cơm đây?"
Lạc Mỹ bật máy tính trên bàn lên, đáp: "Vừa ăn điểm tâm xong lại muốn ăn trưa ư? Anh lo làm việc trước đi, tránh cho nhân viên bảo anh lười biếng."
Dung Hải Chính liền bấm lên chiếc điện thoại nội bộ trên bàn: "Tiểu Tiên, cô vào đây một lát nào."
Cô gái mang vẻ tri thức kia tiến vào có một đôi mắt vô cùng tinh tường, thanh âm cũng rất dịu ngọt: "Ông Dung, bà Dung, có điều gì căn dặn?"
"Lạc Mỹ, đây là thư ký của em, cô ấy tên là Tiểu Tiên."
Lạc Mỹ mỉm cười: "Quả nhiên người cũng như tên."
Dung Hải Chính nói: "Chuyện trong công ty em hỏi Tiểu Tiên trước đi, anh phải về văn phòng đây."
Lạc Mỹ gật đầu, Tiểu Tiên liền ôm đến một chồng lớn trình đơn: "Dung tiên sinh ra ngoài một tháng, cho nên lưu lại không ít công việc, chị là trợ lý đặc biệt của ông ấy, đây đều là những thứ chị phải thay ông ấy xem qua trước. Ngoài ra, Dung tiên sinh hẳn cũng đã nói cho chị biết, phạm vi chức vụ của chị là thị trường châu Á, đường ống dẫn dầu của chúng ta ở Iran xảy ra vài trục trặc, đây là những ghi chép về cuộc đàm phán với chính quyền địa phương. Còn nữa, Dung tiên sinh có dặn, muốn chúng ta cho ông ấy xem qua tình hình nắm giữ cổ phần đối với những công ty ở thị trường quốc nội..."
Lạc Mỹ thoáng chốc cảm giác mình lại trở về chốn sa trường đã xa cách mấy tháng qua, xung quanh là ánh đao bóng kiếm, chiến sự xung đột, địch quân mai phục ở khắp nơi.
Cô đã từng từ bên trong thoát ra, hơn nữa còn nghĩ rằng mình sẽ vĩnh viễn cách xa nơi chém giết đầy máu me ấy, thế nhưng giờ đây cô lại trở về.
Một thoáng chưa quen với nhịp độ nhanh của công việc, cô đã lâu không nghe tiếng chuông điện thoại liên tục reo vang, không gặp những nhân viên hối hả tới lui bên cạnh, không có thời gian biểu chẳng chừa ra một giây rảnh rỗi...
Đúng vậy, cô đã trở về.
Giữa trưa cùng Dung Hải Chính ở nhà hàng dùng cơm, cô vừa vội vội vàng vàng lùa cơm, vừa liếc như gió sang bảng báo cáo thống kê bên cạnh.
Dung Hải Chính liền nói: "Đừng xem nữa, ăn cơm đi."
Cô chẳng thèm ngẩng đầu lên đáp: "Tôi đang ăn mà." Hồi lâu sau, cô lại hỏi: "Tôi không hiểu, tình hình hoạt động của công ty tốt đẹp như vậy, tại sao khoản nợ ngân hàng lại cao đến thế?"
"Lợi tức lại không lớn lắm," Dung Hải Chính nói, "Chính là để cho người khác nhìn không ra thực hư của chúng ta."
Lạc Mỹ lại vùi đầu vào tiếp tục công việc, thật lâu sau mới ngẩng đầu lên: "Anh chàng Ngôn Thiếu Lệ kia rất lợi hại, anh mang quyền cổ phần đi thế chấp, coi chừng anh ta giở trò bịp đấy."
Dung Hải Chính lại hỏi: "Theo ý kiến của cô, gia tộc Ngôn Thị có bao nhiêu người ta phải cẩn thận đề phòng?"
Lạc Mỹ đặt báo cáo thống kê xuống, đáp: "Bè phái bên dòng lẻ không cần thiết phải đề phòng, bọn họ không nắm giữ được quyền lực, ở hội đồng quản trị không có tiếng nói. Những người anh cần lo lắng chính là Ngôn Thiếu Lệ, Ngôn Thiếu Tử, Ngôn Chính Minh, Ngôn Chính Anh v