XtGem Forum catalog

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Huyên Thảo Chưa Tàn

Huyên Thảo Chưa Tàn

Tác giả: Đồng Phi Phi

Ngày cập nhật: 03:13 22/12/2015

Lượt xem: 134660

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/660 lượt.

chau lại, lúc này Đồng Đồng mới phát hiện cô không vui vẻ khi làm việc này. Tiểu Phàm nói:
- Từ trước tới nay tớ chưa thấy anh ấy quan tâm tới ai như vậy. Mấy ngày đó, cậu từ chối nhận điện thoại của anh ấy, anh ấy đập nát cả điện thoại! Tớ nghĩ, cậu cứ đi thăm anh ấy đi, dù sao cậu vẫn còn rất nhiều câu hỏi muốn hỏi anh ấy.
Vậy thì đi cũng được, Đồng Đồng nghĩ. Cô định tới trước mặt anh chửi cho anh một trận thật đã.
Buổi chiều, cô bắt xe vào trung tâm thành phố, ngồi xe buýt đi tới khu Tây thành phố rồi lại ngồi taxi mất 20 phút nữa mới tới địa chỉ mà Tiểu Phàm ghi trong giấy.
Nơi này không giống như bệnh viện: Ở cổng lớn có hai con kỳ lân bằng đá, cánh cửa bằng sắt vừa cao vừa dày, đóng im ỉm. Đồng Đồng ghé mắt qua khe hở trên cánh cửa nhìn vào trong, chỉ thấy bên ngoài là một thảm cỏ lớn tới hàng trăm mét vuông, ở giữa là một con đường dài lát đá xanh, tách thảm cỏ ra làm hai. Con đường này đi thẳng tới một tòa nhà rộng hàng nghìn mét, có những cây cột bằng đá trắng. Kiểu kiến trúc này vô cùng hùng vĩ, có vẻ cổ điển nhưng không hề cũ kỹ, hình như đây là kiểu kiến trúc châu Âu mà cô vẫn được xem trên tivi, chỗ này là chỗ nào?
Lúc này Đồng Đồng mới ý thức được rằng, “Số 11 đường Phong Lâm khu Tây thành phố” không phải là địa chỉ của bệnh viện, trên đó cũng không viết là bệnh viện. Cô cảm thấy như bị người ta trêu chọc.
Đồng Đồng phẫn nộ xé nát tờ giấy, đang định đi về.
Lúc này, bỗng dưng cổng sắt mở ra, một người ngồi trong phòng bảo vệ nói qua chiếc loa gắn ở công:
- Cô Đồng Đồng, xin mời vào!
Đồng Đồng đi lên mấy bước, đứng ngẩn ngơ một lát rồi hỏi:
- Đây là đâu?
Người bảo vệ trả lời máy móc:
- Đây là nhà họ Lục, cậu chủ đang chờ cô bên trong. Xin cô cứ đi thẳng con đường này, tới trước cửa sẽ có người ra đón cô.
Thì ra là như vậy, Đồng Đồng thực sự thấy hối hận. Quả nhiên là Lục Hy Thần đang giở trò, còn nói là bị tai nạn phải nằm viện. Nơi này to tới mức khiến cô thấy sợ hãi, nhưng giờ có muốn bỏ đi cũng muộn rồi.
Đồng Đồng đặt chân lên con đường lát đá xanh, nhìn sang bên trái thấy có hai cây ngô đồng của Pháp tán lá xanh tươi tốt, chúng đứng dựa vào nhau như hai cái cây song sinh kỳ quái. Bên cạnh gốc cây là một bồn hoa nhỏ, hình như là thực vật nhiệt đới, lá rất to, màu sắc có xanh có đỏ, xen vào giữa còn nhiều cây cỏ nhỏ, thân dài, để lại một bóng râm rất lớn trên thảm cỏ.
Nhà của Lục Hy Thần ở chỗ này sao? Đồng Đồng cứ như cô bé lọ lem đi nhầm vào cung điện thủy tinh.
Đi được nửa đường, bỗng dưng cô thay đổi ý định, ngồi xuống dưới gốc cây ngô đồng, sau đó thưởng thức hoa cỏ xung quanh. Cô chú ý thấy có người đứng trước cửa sổ trên tầng hai, đang nhìn cô từ phía xa. Sau khi cô ngồi xuống, bóng người đó cũng chuyển động – quả nhiên là Lục Hy Thần.
Hành động này của anh làm cô nổi giận.
Một lúc lâu sau, có người chậm rãi đẩy xe lăn đi tới. Lục Hy Thần ngồi trên xe lăn, anh mặc quần áo ngủ, chân trái bị bó bột, nhưng mắt anh sáng rực lên.
Anh nhìn thấy Đồng Đồng, giận dữ nói:
- Có ai đi thăm bệnh như em không?
Đồng Đồng cũng không hề khách khí, đáp lại:
- Vậy có ai lừa người như anh không? Chẳng phải anh nói là phải nằm viện sao?
Lục Hy Thần vỗ vỗ cái chân bó bột, nghiêm túc nói:
- Nằm ở viện với nằm ở nhà có gì khác nhau sao? Dù sao thì
cũng là bị thương. Có phải em cảm thấy tôi chưa đủ đáng thương không? Có điều, tôi cũng biết chắc chắn em không tới đây vì quan tâm tôi…
Đồng Đồng đặt hai tay lên đầu gối, nói:
- Được, tôi thừa nhận đúng là anh rất đáng thương, nhưng tôi chỉ tiếc là chân anh không bị gãy ra luôn!
Lúc này người giúp việc đưa một khay nước uống tới đặt trên chiếc bàn nhỏ ở gần họ.
Lục Hy Thần cầm ly nước lên uống một ngụm rồi nói:
- Đồng Đồng, tôi không nợ em cái gì cả.
Thực ra lúc ở trên xe, Đồng Đồng đã âm thầm luyện trước những lời phải mắng anh, cô định mắng chửi anh cho tới lúc anh thấy hối hận mới thôi. Bây giờ bọn họ cùng ngồi trên thảm cỏ, uống nước hoa quả, giống như bạn bè cũ lâu ngày gặp lại, khiến cô cảm thấy rất kỳ lạ. Đồng Đồng nói:
- Tự trong lòng anh biết rõ. Anh gọi tôi tới đây làm gì?
Ánh mắt của Lục Hy Thần sáng lên, anh mỉm cười nói:
- Tôi muốn nghe xem em mắng tôi như thế nào. Sau hôm đó, tôi tắt luôn điện thoại, muốn yên tĩnh một mình. Hứa Hân Di quả là lợi hại, làm lớn tới mức xe cộ đi trên dường đều dừng lại, suýt chút nữa thì xảy ra tai nạn xe liên hoàn. Chúng tôi bị rất nhiều người vây quanh, cảnh tượng đó chắc em không tưởng tượng được đâu.
2.
Không ngờ Hứa Hân Di lại làm lớn như thế, Đồng Đồng buột miệng:
- Đó là…
Lục Hy Thần khoát ra ngăn cô nói:
- Tôi không muốn nghe em bình luận đúng hay sai. Tôi không cho rằng mình sai, mà cũng không nghĩ rằng Hứa Hân Di là người bị hại.
Đồng Đồng nói:
- Tôi không biết trong hai người ai đúng ai sai, dù sao thì tôi cũng bị chửi rồi, Hân Di chuyển ra ngoài, tình chị em ba năm nay giữa tôi với cô ấy cũng chấm hết, tất cả đều là vì anh!
Lục Hy Thần nói tiếp:
- Tôi không nghĩ tới việc phá hoại tìn