
Tác giả: Mạc Thiểu Niên
Ngày cập nhật: 02:54 22/12/2015
Lượt xem: 1341899
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1899 lượt.
u nói: “Ngốc ạ.”
Vì sự xuất hiện của Lâm Mạc Tang, thế giới của Tô Y Thược lại đong đầy hy vọng, mọi thù hận cũng không còn nữa.
Có lẽ ngay cả Lâm Mạc Tang cũng chưa từng nghĩ rằng mình sẽ yêu một người như vậy, không cần bận tâm đến bất cứ chuyện gì, chỉ cần có cô ấy ở bên, lòng đã vui lắm rồi.
Nghe nói Tô Y Thược tìm thấy Lâm Mạc Tang, Lâm Văn Cảng lập tức bay từ thành phố A đến đây. Tuy Lâm Mạc Tang không nhớ rõ người và chuyện trước kia nhưng cũng không lãnh đạm với Lâm Văn Cảng như với những người khác. Cả ba người vui vẻ ngồi ăn cơm, tất nhiên là nếu không có bản mặt cương thi của Lâm đại gia kia.
“Anh, cả năm trời anh đi đâu vậy? Chị dâu tìm anh đến mức mà lật tung hết mọi nơi lên ấy ~”.
Lâm Mạc Tang hơi dừng đũa, nhìn về phía Tô Y Thược.
“Nào, ăn đùi gà đi!”. Tô Y Thược đảo mắt sang chỗ khác, hơi ngượng ngùng, gắp một chiếc đùi gà vào bát Lâm Văn Cảng để ngăn cái miệng lải nhải của cậu ta lại.
Lâm Văn Cảng lập tức quên hết, tập trung đối phó với món ăn trước mặt cậu ta.
Tô Y Thược khẽ thở phào.
“Em muốn đi đâu?”. Lâm Mạc Tang hỏi. Đêm qua cô ấy nói muốn anh đi cùng đến một nơi.
“Đi gặp một người em phải hận, nhưng giờ không hận nổi nữa. Không muốn gặp nhưng lại không thể không gặp.” Dường như Tô Y Thược nhìn thấy hai người kia qua khoảng không trước mặt, Văn Quân, Koster, hai người đã hủy hoại cuộc sống của cô.
Lâm Mạc Tang không hiểu rõ ý cô lắm, có lẽ anh của lúc trước sẽ nhanh chóng hiểu cô có ý gì, nhưng anh của hiện tại lại không biết cô, không biết tất cả về cô, điểm này khiến anh hơi buồn bực.
“Chưa biết chừng còn có thể tìm lại trí nhớ cho anh, vì người đó có liên quan đến chuyện anh bị thương rơi xuống biển.” Trong đầu Tô Y Thược đang nhớ lại hình ảnh gã đàn ông đứng bên cạnh Koster đã giơ súng bắn Lâm Mạc Tang, đến bây giờ cô vẫn chưa bình tĩnh được.
“Ai?” Một hình bóng thoáng lóe lên trong đầu Lâm Mạc Tang, tiếng súng vang lên bên tai… nhưng khi anh muốn nhìn rõ hơn thì đầu lại đau nhức khiến anh không kìm được liền dùng tay đập mạnh vào đầu.
Tô Y Thược cũng nhận ra sự khác thường của Lâm Mạc Tang, vội ấn tay anh xuống, hơi sốt ruột hỏi: “Anh sao thế?”
Sau khi phát hiện ra dù có cố gắng thế nào cũng vô dụng, Lâm Mạc Tang hơi thất vọng buông tay ra, rõ ràng đã nhớ ra rồi, vì sao lại biến mất như thế?!
“Anh, anh sao thế?”. Lâm Văn Cảng cũng thấy Lâm Mạc Tang khác thường, quan tâm hỏi.
“Anh ấy mất trí nhớ.” Tô Y Thược giải thích.
“Hả?!”. Lâm Văn Cảng kinh ngạc, đánh rơi cả đùi gà xuống, “Mất trí nhớ á?”.
“Ừm.” Thấy Lâm Mạc Tang hơi chán nản, Tô Y Thược nghĩ có lẽ nên nói hết cho anh ấy biết chuyện trước kia, chưa biết chừng còn có thể nhớ ra gì đó. Vì đó, cô chậm rãi kể lại tất cả những chuyện đã xảy ra, ngay cả Mộ Dung Ngữ Yên, Tống Tâm Di, Âu Dương Tuyết cũng kể hết, không bỏ sót một ai cả. Nhắc đến khoảng thời gian hai người kết hôn giả, cô lén quan sát phản ứng của anh, nhưng kết quả là không nhìn ra được gì cả, khiến cô hoàn toàn không đoán được suy nghĩ của anh.
Chờ Tô Y Thược nói xong, Lâm Văn Cảng đã sợ đến ngẩn người. Không ngờ sau khi từ thành phố A đến thành phố Quyết Hoa, hai người họ lại xảy ra nhiều chuyện như vậy. Vẻ mặt Lâm Mạc Tang nặng nề không nói. Tô Y Thược khó hiểu, anh không có gì cần hỏi sao?
“Vậy còn em? Em là ai?”. Còn đang thắc mắc vì sao anh không lên tiếng thì Lâm Mạc Tang đã cất tiếng hỏi.
“Em?! Anh muốn biết chuyện gì?”
“Toàn bộ.” Anh không mấy quan tâm trước kia đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh chỉ muốn biết tất cả mọi thứ về cô, cuộc sống, cùng với những chuyện đã xảy ra với cô.
“Ăn no chưa?” Ánh mắt sắc như đao của Lâm Mạc Tang quét về phía Lâm Văn Cảng, thằng em trai này chả khác nào bóng đèn!!!
Cô Yêu Anh Của Quá Khứ, Hay Là Anh Của Hiện Tại?!
Lâm Văn Cảng đang định phản kháng một chút nhưng lại bị ánh mắt của ông anh hạ gục trong một giây, ngượng ngùng thu vuốt lại: “Em… em về trước…” Rất biết điều.
Lâm Mạc Tang hài lòng thu lại ánh mắt sắc bén của mình, phẩy tay áo.
Trong lòng Lâm Văn Cảng đầy ấm ức, anh trai cậu ta mất trí nhớ thật á? Vì sao vẫn đen tối như thế chứ? Đùi gà của cậu…
Chờ Lâm Văn Cảng đi rồi, hai người hơi im lặng một chút.
Lâm Mạc Tang đi khỏi nhà suốt cả ngày trời, đến nửa đêm cũng chưa thấy về. Một mình Tô Y Thược đứng trong căn phòng trống rỗng, sắc mặt khó coi. Anh ấy không hề nói với mình là anh ấy đi đâu, Lâm Mạc Tang trước kia sẽ không đi trắng đêm không về, cũng sẽ không để một mình cô chờ, lại càng không muốn cô lo lắng cho anh. Gọi điện thoại không ai nghe, cuối cùng Tô Y Thược vẫn lo anh gặp chuyện không may, liền ra ngoài tìm anh.
Lúc này, Lâm Mạc Tang đang ngồi uống rượu trong quán bar “0 độ” với Michael. Hiển nhiên là Lâm Mạc Tang đã thu hút rất nhiều ánh mắt về phía này. Tuy Michael không đẹp như Lâm Mạc Tang, nhưng cũng thuộc dạng trêu hoa ghẹo nguyệt.
Hai người uống Vodka, trò chuyện về hai cô gái khiến họ đau đầu.
“Này, cậu không cưới Ôn Nhi thật à?”. Michael nghi hoặc hỏi<