Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Tổng hợp những câu chuyện hay nhất

Kế Hoạch Bắt Cừu

Kế Hoạch Bắt Cừu

Tác giả: Mạc Thiểu Niên

Ngày cập nhật: 02:54 22/12/2015

Lượt xem: 1341913

Đang đọc: 11 độc giả

Bình chọn: 9.00/10/1913 lượt.

ẻ mặt lạnh lùng của chị Thanh cũng không dám ho he tiếng nào.
Cô đã ngồi phơi nắng ở đây vài ngày rồi, sao cái vị tiểu tổ tông kia còn chưa đi ra chứ…
Vì muốn lừa người ta về làm người nhà mình, mà bỉ ổi đến mức đăng ký thêm một công ty nhỏ, thậm chí còn không tiếc điều một thư ký chủ bài là cô đây xuống công ty nằm ở tầng thấp nhất đó. Làm gì có ông chủ nào như vậy chứ?!!!
Lại còn nói hoa nói mỹ rằng, sợ cô bị bầu không khí không trong lành của tầng lớp thượng lưu nhiễm bẩn, nên mới cho cô xuống dưới để hít thở bầu không khí trong lành hơn. Hít hít cái cục cứt ấy chứ hít à!!!
Tô Y Thược đang thầm băn khoăn xem có nên đi tới chào một tiếng hay không.
Bây giờ thì cô cũng tin lời nói lúc trước của cô ấy rồi. Hẳn là cô ấy chỉ tiện đường đi qua thôi, với cái người chẳng có thứ gì trong tay như cô, thì người khác giúp cô còn có thể vì mục đích gì được chứ? Cô khẽ cười tự giễu cợt.
Vì thế, địa vị của Quan Thanh trong lòng Tô Y Thược bất tri bất giác được nâng cao hẳn.
Quan Thanh đang vô cùng chán nản, đảo mắt nhìn đám người đi lại trước mặt, đột nhiên nhìn thấy Tô Y Thược đang do dự xem có nên chào hỏi Quan Thanh một tiếng hay không, nhiệt độ trên mặt cô ấy đang từ âm hai mươi độ, bỗng chốc biến thành gió xuân ấm áp. Chỉ tiếc là Tô Y Thược không phát hiện ra nụ cười giảo hoạt của cô ấy.
Trong đầu Quan Thanh lập tức lên kế hoạch chi tiết.
“Này này, bạn học ở đằng kia ơi.” Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Tô Y Thược ngẩng đầu nhìn qua, rồi lại nhìn bốn phía, sau đó chỉ chỉ vào mình.
“Đúng đúng, chính là em đấy.” Tô Y Thược vốn đang nghĩ xem có nên đi qua chào không, thì Quan Thanh đã chào trước, khiến cô không thể không qua. Không biết cô ấy gọi cô làm gì.
“Có duyên quá, chúng ta lại gặp nhau rồi. Em học ở đây à?” Quan Thanh đã biết rõ rồi còn giả vờ hỏi.
“Vâng, chào chị.” Tô Y Thược lãnh đạm đáp.
“Cô có muốn đến công ty bọn chị không? Chẳng có ai đến cả…” Quan Thanh dùng ánh mắt lấp lánh nước nhìn Tô Y Thược, cô quyết định phải áp dụng biện pháp đánh vào lòng thương cảm trước.
Điều khiện của công ty Quan Thanh thực sự rất ưu việt, đủ để cô nộp nốt tiền thuê nhà còn thiếu, nhưng cô cũng biết kiểu công ty này thường giống phù dung, sớm nở tối tàn. Có điều, bây giờ cô cũng chỉ có thể chọn công ty dạng này thôi, dù sao cô cũng chỉ là một sinh viên nghèo không có năng lực.
Trong lúc cô còn đang suy nghĩ thì Tống Thanh đi tới.
Tống Thanh cũng không cần phải tham gia hội chợ việc làm kiểu này, nhà họ Tống có công ty riêng, sau khi tốt nghiệp, hắn sẽ vào thẳng công ty của Tống Cao Tường. Vừa nhìn thấy Tô Y Thược đang đứng trước bàn một công ty, nghĩ cô đến để phỏng vấn, hắn lập tức đi tới muốn khuyên cô.
“Em đứng đây làm gì?” Tống Thanh cũng không đồng ý để cô làm việc bên ngoài. Trong suy nghĩ của hắn, cô hoàn toàn không cần phải tìm việc làm, hắn có thể nuôi cô mà.
“Tìm việc.” Tô Y Thược không muốn tranh cãi nhiều với Tống Thanh, coi như không thấy hắn.
“Đơn xin việc.” Tô Y Thược chợt quay sang nói với Quan Thanh.
Quan Thanh sững người, sao tiểu tổ tông này lại đồng ý dễ dàng thế? Nếu là một người có đầu óc, chắc chắn sẽ không chọn công ty này của cô đâu…
Tuy trong lòng hơi nghi hoặc, nhưng cô ấy vẫn đưa ngay đơn xin việc lên, rất sợ Y Thược đổi ý.
“Không cho!” Tống Thanh giật lấy tờ đơn trong tay Tô Y Thược, xé nát, ánh mắt nhìn Tô Y Thược đầy vẻ kiên quyết.
Quan Thanh nhìn hắn đầy căm phẫn, trong lòng thầm ân cần hỏi han cả mười tám đại tổ tông nhà hắn.
“Sao em phải đi xin việc bên ngoài chứ? Anh… nhà họ Tống có thể nuôi em mà?!!!” Những lời này, đối với Y Thược thì là sự chăm sóc của anh trai dành cho em gái, nhưng người ngoài nhìn vào, lại thấy có một ý nghĩa khác.
Ít nhất với một người từng trải như Quan Thanh thì cô ấy hoàn toàn không nghĩ như vậy. Tình cảm của Tống Thanh dành cho Tô Y Thược không bình thường, nhưng Tô Y Thược có vẻ rất chán ghét người thanh niên này.
Tô Y Thược chưa từng thấy Tống Thanh tức giận đến bốc hỏa thế này bao giờ, nên nhất thời đứng sững người tại chỗ.
Hành động của cô rõ ràng là muốn sau này tự sống một mình, khiến Tống Thanh vô cùng lo lắng, cũng không nhận ra mình vừa thất thố.
“Bạn học này… Chị sẽ không bạc đãi cô đâu, cô xem, phúc lợi của công ty chị tốt cực kỳ ấy. Cô tìm đâu ra được một công ty như công ty của bọn chị chứ?” Quan Thanh giận dữ, người thanh niên này muốn cướp người của ông chủ à? Mơ đi! Dù cho cô có phải phơi nắng đến đen cả da mấy ngày nay, thì cô cũng phải lôi kéo Tô Y Thược bằng được!!!
“Không cần.” Tô Y Thược trả lời Tống Thanh, rồi lại tiện tay cầm một tờ đăng ký khác trên bàn.
Tống Thanh cau mày, còn định nói gì đó thì xung quanh chợt vang lên tiếng huýt sáo.
“Nhìn kìa, là Tống Tâm Di đấy.” Giọng một nam sinh vang lên đầy hào hứng.
Một đám người đang đi về phía này, đi đầu là Tống Tâm Di, hoa hậu giảng đường của đại học A. Thật ra, Tống Tâm Di còn kém hơn Tô Y Thược một chút, nhất là về khí chất, nhưng mọi người đều biết nhà cô ta rất giàu có, trong trường, cô ta cũn