
Tiên Sinh Cách Xa Tôi Một Chút
Tác giả: Mèo Lười Ngủ Ngày
Ngày cập nhật: 04:33 22/12/2015
Lượt xem: 1341117
Đang đọc: 11 độc giả
Bình chọn: 9.00/10/1117 lượt.
hắc tới nhưng cũng có thể đoán được ai là cha của đứa bé này. Cô Tô, cô có thấy thế không?”
Cuộc nói chuyện khiến bà mối toàn thân khẽ run rẩy, cô đứng dậy nói: “Rốt cuộc bà muốn nói gì…”
“Thế còn chưa đủ rõ ràng sao?” Trình Tinh Hải khẽ đáp. “Hà Tịch, Đồng Đồng bị câm điếc bẩm sinh, tính cách lại kỳ lạ, từ nhỏ chỉ có một bà mẹ đơn thân… Hạ Hà Tịch, cháu làm bố nó mà không cảm thấy xấu hổ sao?”
Hạ Hà Tịch cau mày: “Cô đang nói vớ vẩn gì thế?”
Trình Tinh Hải không để ý tới Hạ Hà Tịch, tiếp tục nói: “Trước đây, Quả Quả không để cô nói chuyện này cho cháu biết, cô tôn trọng nó. Nhưng bây giờ, cháu lại vì con gái của Mục Chính Thuần mà phản bội tập đoàn Chính Uy, phản bội lại người cha đã coi cháu như con ruột, lương tâm cháu không thấy khó xử sao? Cháu nhìn Đồng Đồng đi, lương tâm cháu vẫn chịu đựng được sao?”
Nói xong, Trình Tinh Hải ra hiệu cho cô Hà ôm Đồng Đồng tới cạnh mình. Bà ta vỗ lên đầu cậu bé, Đồng Đồng như được cổ vũ mà nhìn về phía Hạ Hà Tịch và bà mối, nở nụ cười ngây thơ, trong sáng nhất. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, nụ cười ngây thơ của cậu bé lại đâm sâu vào trái tim Tiểu Mộc. Chân mềm nhũn, cô ngồi phịch xuống sofa.
Tô Tiểu Mộc đột nhiên nhớ tới cuộc nói chuyện của hai người tối qua. Hạ Hà Tịch nói, anh bị tổn thương vì mình không tin tưởng anh. Lúc ấy bà mối xấu hổ vì tính tùy tiện và hay nghi ngờ của mình tới nỗi không dám ngẩng lên. Cô thầm hứa trong lòng, sau này sẽ tin tưởng người ở trước mặt mình, vì anh là chồng cô, là người sẽ ở bên cô suốt cuộc đời. Nhưng bây giờ, cô phải tin tưởng Hạ Hà Tịch sao đây?
Trình Tinh Hải hờ hững nhìn Tô Tiểu Mộc, mỉa mai: “Cô Hạ, tôi đã nói rồi, có lẽ cô sẽ hối hận vì ở lại mà.”
Nghe vậy, bà mối bật cười. Đây không phải là kết cục mà bà muốn hay sao?
Cái tát
Trong phòng khách, Tô Tiểu Mộc ôm tách cà phê nóng, run lẩy bẩy. Cả người cô ướt đẫm, nước trên tóc vẫn còn nhỏ giọt. Hà Kiến Vũ và người giúp việc lấy khăn bông quấn cô lại, nhưng cô vẫn thấy lạnh, lạnh tới nỗi bàn tay đang cầm cốc cũng run rẩy. Nhưng từ đầu tới cuối, ánh mắt trống rỗng của cô vẫn nhìn về phía trước, không nói một câu.
Cô đã quên mình tới nhà Mục Chính Thuần như thế nào, dù khi hơn mười tuổi cô đã tới đây một lần. Cô chỉ nhớ, sau khi mình và Hạ Hà Tịch ra khỏi nhà Mục Chính Uy, hai người không tới bệnh viện, mà cãi nhau kịch liệt ngay trên đường. Có lẽ nên nói, cũng không phải cãi nhau, từ đầu chí cuối hai người không hề hét lên một câu, bà mối chỉ… giẫy mạnh khỏi bàn tay của Hạ Hà Tịch ngay trước khi lên xe.
Bàn tay của Hạ Hà Tịch cứng đờ, anh chậm rãi quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt bà mối, trong đôi mắt anh là sự lạnh lẽo mà cô chưa bao giờ nhìn thấy, anh hờ hững hỏi: “Em có ý gì?”
Bà mối bật cười thành tiếng: “Ý gì? Anh thấy em có thể có ý gì chứ? Gương mặt Đồng Đồng chính là ý của tất cả mọi người. Hạ Hà Tịch, chẳng lẽ anh muốn nói cho em biết, đứa trẻ đó không phải là con anh sao? Nhưng nó có gương mặt giống anh như tạc, trùng hợp thế sao?”
Nhưng giờ phút này, nhìn chiếc xe đã chạy xa, bà mối mới kinh ngạc hỏi chính mình, nếu có một ngày, Hạ Hà Tịch thật sự không ngoảnh đầu lại nữa, mình nên làm sao đây? Trong chớp mắt, đầu óc cô trống rỗng, ngoài sợ hãi, cô chỉ còn sợ hãi.
Trước khi ý thức quay trở lại, bàn chân cô đã bất giác cử động. Cô muốn đuổi theo chiếc xe ấy, đuổi theo anh. Dù biết là đã muộn, nhưng tới lúc này bà mối mởi hiểu rằng, hóa ra ghen tuông, khó chịu, đau lòng, tất cả của tất cả, đều không phải vì thân phận là vợ của Hạ Hà Tịch, mà là vì mình thực sự yêu Hạ Hà Tịch, thực sự rất yêu anh…
Hạ Hà Tịch, có lẽ em yêu anh sớm hơn anh yêu em nhiều đấy!
Nhưng tình hình đã trở nên như thế này, liệu có phải đã muộn thật rồi không? Hơi chần chứ, bà mối vấp chân, cả người ngã xoài trên mặt đất ẩm ướt, mà xe, đã không thể đuổi kịp nữa rồi…
“Tiểu Mộc, quần áo em ướt hết rồi, có cần lên lầu thay bộ khác không?” Câu nói của Hà Kiến Vũ kéo bà mối trở về với thực tại. Bà mối đặt cốc xuống, hít một hơi thật sâu, lắc đầu: “Tôi muốn gặp Mục Chính Thuần.” Gặp Hà Kiến Vũ ở nhà họ Mục, Tiểu Mộc không hề bất ngờ. Mục Chính Uy sắp chết, như lời Mục Quả nói, giờ là thời điểm quan trọng nhất để chiếm đoạt quyền lợi từ công ty mẹ, đương nhiên Mục Chính Thuần phải kéo cô tình nhân quay trở về. Mà bà mối tin rằng, giờ Mục Chính Thuần đang ở nhà.
Hà Kiến Vũ nói: “Đã bảo người đi gọi anh ấy rồi, em đợi một lát. Thế nhưng, em tới tìm anh ấy, có phải đổi ý, bằng lòng làm xét nghiệm thân nhân không?” Vừa nói xong, Mục Chính Thuần đã xuất hiện ở phòng khách, bà mối ngồi nghiêm chỉnh trên sofa, lặng lẽ nhìn người đàn ông trung niên đã có phần phát tướng.
Thực ra, ấn tượng của bà mối về người đàn ông này không hề sâu đậm. Trong ký ức của cô chỉ còn những từ như “hận” và “đáng sợ” với ông ta. Thế nên hôm nay gặp mặt, cô chỉ cảm thấy vô cùng xa lạ. Mục Chính Thuần nhìn Tiểu Mộc, không hề thấy khó chịu, nói: “Tiểu Vũ đã nói cho ta biết rồi, con… đã kết hôn với Hạ Hà Tịc